Hai mươi bảy Tết đoàn phim của Hoàng Thiếu Thiên chính thức được nghỉ, y nhân hai ngày này rảnh rỗi liền ra ngoài mua lễ vật cho người nhà.
Diệp Tu bận tới tận chiều Hai mươi chín mới đến sân bay gặp Hoàng Thiếu Thiên, tay còn kéo hai cái rương cực lớn.
"Đây là gì vậy? Quần áo sao? Quảng Châu chúng tôi thời tiết rất ấm áp, mặc xuân trang là được, không cần y phục quá dày."
Diệp Tu cười, "Lễ vật được không? Chẳng lẽ lần đầu đến nhà em lại đi tay không, ca cũng cần mặt mũi."
"A? Này anh không cần lo lắng, tôi đã chuẩn bị cả rồi."
"Em mua là của em."
Diệp Tu cũng không nhiều lời về chuyện này, sau khi ký gửi hành lý liền tiến vào phòng chờ, Hoàng Thiếu Thiên đành phải đi theo hắn, nhớ tới trước đây mình đến Diệp gia cũng không quá chú ý tới chuyện gì, hiện tại so với Diệp Tu xem ra y đúng là đã thất lễ.
Có điều quên đi, chuyện đã xảy ra cũng không thể thay đổi được.
Hoàng gia là môn đệ thư hương, Hoàng ba ba là giảng viên Đại học, Hoàng mụ mụ là giáo viên Trung học, Hoàng nãi nãi tuy trước đây không được đi học nhiều nhưng lại rất hiểu lễ nghĩa, khi còn nhỏ Hoàng Thiếu Thiên ở nông thôn với bà nội, sáng sớm là bà cùng y đọc sách, buổi tối lại ở cạnh bồi y làm bài tập, thói quen dậy sớm đọc sách hiện tại của y chính là nhờ trước đây bà nội cùng y dưỡng lên.
Bởi vì là gia đình văn minh, nên cho dù ngày ấy Hoàng Thiếu Thiên đăng ký kết hôn với một người căn bản không quen biết với Hoàng gia, họ cũng không nỡ trách mắng y, quan trọng nhất không phải chính là hài tử nhà mình vui vẻ sao.
Có điều cuộc điện thoại của Cố Trường Phong vẫn khiến mọi người lo lắng muốn tận mắt gặp mặt người con rể trước đây mới chỉ nghe tên này, dù sao trong gia đình cũng chỉ có duy nhất một đứa bé.
Sau khi gặp Diệp Tu, Hoàng gia trên dưới rốt cuộc cũng yên tâm, bất kể từ phương diện nào Diệp Tu cũng đều rất ưu tú, không hề thua kém Cố Trường Phong quen biết Hoàng Thiếu Thiên từ nhỏ.
Diệp Tu chọn lễ vật cũng coi như khéo léo, tặng Hoàng nãi nãi thực phẩm bổ dưỡng, Hoàng mụ mụ là một bộ mỹ phẩm, Hoàng ba ba là bộ sách hiếm, tuy không phải rất sang quý nhưng không hề tùy tiện, vừa không làm bản thân mất mặt cũng không khiến người nhận cảm thấy áp lực.
Hoàng Thiếu Thiên trong lòng thầm khen Diệp Tu một câu, y vẫn nghĩ người từ nhỏ tới lớn đều cao cao tại thượng như hắn căn bản không lý giải được tâm thái của phàm nhân.
Sau bữa cơm tối, Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên bồi Hoàng nãi nãi nói chuyện, Hoàng mụ mụ càng lúc càng vừa mắt Diệp Tu, bưng hoa quả cùng điểm tâm vào phòng, chỉ lo đón tiếp không được chu đáo.
Chờ tới khi hai người từ phòng Hoàng nãi nãi đi ra, Hoàng mụ mụ đã chờ sẵn ở phòng khách, mỉm cười, "Tiểu Diệp, lần này hai đứa cùng ngủ trong phòng Thiếu Thiên đi, tuy phòng không lớn nhưng hai người ngủ cũng không có vấn đề gì.
Lần sau sẽ không cần chen nữa, cuối năm sau ba mẹ định sửa lại nhà, khi ấy sẽ xây lại lớn hơn."
"Không sao, mẹ không cần lo lắng.
Cũng không còn sớm, mẹ cũng nên đi nghỉ đi, con và Thiếu Thiên tự sắp xếp được."
Sau khi về phòng, không khí có chút lúng túng, hai người tới Diệp gia dù sớm dù muộn cũng đều trở về, căn bản chưa từng lưu lại, cũng không hề tồn tại vấn đề ngủ chung một phòng.
Nhưng hiện tại đang ở Hoàng gia, hai người không thể ngủ khác phòng, nếu không màn kịch này không cần diễn tiếp nữa.
Cũng may cả hai đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Hoàng Thiếu Thiên vừa vào phòng liền lấy chăn trải xuống đất, Diệp Tu ngồi trên giường buồn cười nhìn y, "Em cảm thấy bản thân không kiềm chế được?"
Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu nhìn hắn, "Sao?"
Diệp Tu trực tiếp hỏi, "Em đang ở kỳ động dục sao?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu.
Diệp Tu gật đầu, "Tôi cũng không ở kỳ dịch cảm, tự chủ lại không thành vấn đề, nếu em không có chuyện gì, ngủ chung một giường cũng không sao.
Hơn nữa giường này lại không nhỏ."
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy Diệp Tu không phải nói đùa mà đang thật lòng đề nghị, nếu hiện tại y còn dứt khoát muốn ngủ ở sàn liền trở thành không phóng khoáng, liền cuộn chăn lại.
Y vừa mới leo lên giường, Hoàng mụ mụ đã gõ cửa mấy tiếng rồi tiến vào, "Tiểu Diệp, mẹ mang nước vào cho hai đứa, nửa đêm dậy muốn uống nước cũng không cần xuống nhà."
"Cảm ơn mẹ!" Diệp Tu vội xuống giường đón lấy.
Chờ Hoàng mụ mụ đi rồi Hoàng Thiếu Thiên mới thở ra một hơi, chỉ cần chậm một chút nữa, nếu ban nãy y không kịp thu dọn chăn gối trên đất, tuồng vui này coi như phá hủy triệt để!
Nhưng trong ấn tượng của Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng mụ mụ vẫn luôn rất chừng mực, thậm chí ngay cả khi chỉ có một mình y ở nhà, thời điểm y đang ngủ Hoàng mụ mụ cũng không trực tiếp tiến vào mà đứng ở ngoài cách cửa nói chuyện với y.
Bởi vậy y nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao ban nãy Hoàng mụ mụ lại mở cửa vào phòng, hơn nữa vừa gõ cửa xong liền đi vào, căn bản không cho hai người thời gian trả lời, lẽ nào không nghĩ tới chẳng may bọn họ đang làm những chuyện phi lễ vật thị hay sao?
Diệp Tu cười cười, "Được rồi, xem ra chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn diễn kịch đi, phỏng chừng mẹ em vẫn còn nghi ngờ."
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Cũng đành vậy.
Anh có mệt không, tắt đèn đi ngủ a!"
Diệp Tu lắc đầu, "Không vội, tôi cũng không quen ngủ sớm.
Những thứ kia đều là của em?"
Hoàng Thiếu Thiên theo ánh mắt của hắn nhìn sang những khung kính lồng giấy khen giấy chứng nhận trên giá sách, "À, đều là chuyện hồi còn đi học, tôi nói không cần giữ lại, dù sao cũng chỉ tốn diện tích, mẹ tôi lại không nỡ.
Dù sao bây giờ cũng đâu còn tác dụng gì?"
Diệp Tu cười, "Xem ra thành tích học tập của em không tệ."
Hoàng Thiếu Thiên nhướn mày, "Đương nhiên, không phải nói quá chứ thành tích của tôi dư sức thi vào Đại học Thanh Hoa nha!"
"Lợi hại như vậy, vì sao lại chọn làm diễn viên?"
Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng Thiếu Thiên hơi cứng lại, "Chuyện đã qua không cần nhắc tới.
Đúng rồi, sáng mai tôi dẫn anh đến chợ hoa đi, chợ hoa Tết phía Nam chúng tôi đặc biệt náo nhiệt, ân, tôi đưa anh đi nếm thử món ăn kiểu Quảng chính tông, đảm bảo sau này anh có ăn sơn hào hải vị cũng không thể quên được!"
"Ân." Diệp Tu thoải mái đáp ứng, đối với việc Hoàng Thiếu Thiên cố ý chuyển hướng câu chuyện cũng không hỏi nhiều.
Hôm sau là Ba mươi Tết, hai người ăn điểm tâm sáng, giúp Hoàng ba ba dán câu đối Tết, sau đó cùng đi chợ hoa.
Tuy đã là Ba mươi Tết, nhưng chợ hoa vẫn đông đúc vui vẻ, hoàn toàn không giống không khí Tết của Bắc Kinh.
Tết ở Bắc Kinh hầu hết mọi người đều ở nhà xem các chương trình năm mới, cảnh náo nhiệt này trước đây Diệp Tu mới thấy trên TV, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến.
Hai người đi dạo một hồi, lại mua vài chậu hoa tươi, sau đó về nhà chuẩn bị cơm tất niên.
Hoàng Thiếu Thiên là một tên ăn hóa nhưng không biết nấu cơm, Diệp Tu vừa vặn ngược lại, nấu ăn rất ngon nên giúp đỡ Hoàng mụ mụ không ít, Hoàng mụ mụ một bên khen Diệp Tu không ngớt, còn không quên quở trách Hoàng Thiếu Thiên.
Hoàng Thiếu Thiên bất đắc dĩ nhìn Diệp Tu, y cảm thấy mình thật sự rất đáng thương, cả năm mới có mấy ngày Tết trở về, bình thường Hoàng mụ mụ đều để y nghỉ ngơi, khi nào để y động tay qua? Hôm nay y chủ động muốn giúp đỡ lại bị quở trách?
Diệp Tu đang có mưu đồ gì?
Diệp Tu cười xoa đầu y, "Được rồi, em đi xem TV đi, có ở lại cũng không giúp được gì."
"Anh có ý gì?" Hoàng Thiếu Thiên bất mãn trừng hắn.
Hoàng mụ mụ ngược lại còn phụ họa, "Tiểu Diệp nói rất đúng, Thiếu Thiên con ở đây chính là vướng tay vướng chân, phòng bếp lớn như vậy có thêm con ngay cả quay đi quay lại cũng bất tiện!"
Hoàng Thiếu Thiên không nói gì, hắn rốt cuộc có mưu đồ gì? Bất quá nghĩ không ra liền không nghĩ nữa, y liền bĩu môi phất tay rời đi.
Diệp Tu và Hoàng mụ mụ rất hợp ý, vừa chuẩn bị cơm vừa trò chuyện, Hoàng mụ mụ hỏi Diệp Tu làm nghề gì, gia đình thế nào, vì sao lại quen biết Hoàng Thiếu Thiên.
Diệp Tu nhất nhất đáp lại, nói trong nhà mở một công ty nhỏ, tạm đủ để nuôi gia đình; Diệp ba ba mấy năm trước đã sinh bệnh nên mất sớm, trong nhà chỉ còn Diệp mụ mụ và một em trai song sinh; quen biết Thiếu Thiên cũng chỉ là ngẫu nhiên, bất quá hai người ở chung rất hợp nên quyết định kết hôn.
Chuẩn bị cơm tất niên cũng coi như hoàn thiện, Hoàng mụ mụ liền bảo Diệp Tu lên phòng nghỉ ngơi, còn lại để Hoàng ba ba vào giúp là được.
Khi Diệp Tu vào phòng liền thấy Hoàng Thiếu Thiên đang chơi game, tay múa loạn xạ còn không quên lảm nhảm, "Tam Đoạn Trảm! Ngân Quang Lạc Nhận! Tất cả xông lên đi, đừng chạy đừng chạy, anh em chạy cái gì, đây chính là sàn đấu, các người đang chạy đi đâu vậy??? Xem kiếm xem kiếm xem kiếm!!!"
Diệp Tu đứng sau lưng y y cũng không nhận ra, tới tận khi trận đấu kết thúc mới phát hiện, "Xong rồi?"
Diệp Tu gật đầu, "Em là Dạ Vũ Thanh Phiền?"
"A? Ừm, làm sao anh biết?"
"Thuộc tính nói lao rất rõ ràng."
"Anh cũng chơi?"
"Ân."
"Chúng ta từng gặp nhau rồi?"
"Đúng vậy."
"Khi nào khi nào, làm sao tôi không biết?"
"Tài khoản của tôi là gì em còn không biết."
"Đúng vậy, tài khoản của anh là gì?"
"Tỷ lệ đấu thắng của chúng ta là 3:7, em ba tôi bảy."
"Cái gì? Làm sao có khả năng? Trừ phi anh là Nhất Diệp Chi Thu!"
Diệp Tu không nói lời nào, chỉ đơn giản cười cười.
Cằm Hoàng Thiếu Thiên đều sắp rơi xuống đất, "Không thể nào, anh thật sự là Nhất Diệp Chi Thu? Tôi không tin, anh lấy thẻ tài khoản ra đây!"
Diệp Tu lắc đầu, "Không mang theo."
"Vậy làm sao tôi tin được?"
"Tại sao ca phải gạt em? Được thôi, em có tài khoản clone không, chúng ta PK."
Hoàng Thiếu Thiên lấy ra một tài khoản clone đưa cho hắn, vừa vặn là chức nghiệp chiến pháp, hai người liên tục PK mười ván, quả nhiên Hoàng Thiếu Thiên chỉ thắng ba lần.
Lần này y không thể không thừa nhận người này là Nhất Diệp Chi Thu, y thân là Kiếm Thánh, là một trong Ngũ Thánh mạnh nhất của game, chỉ có Nhất Diệp Chi Thu mới có thể khiến y thảm bại như vậy.
Hoàng Thiếu Thiên căm hận trừng hắn, "Đánh tiếp!"
Diệp Tu lắc đầu, "Không, luôn thắng cũng rất nhàm chán."
"Cái gì gọi là luôn thắng? Tôi cũng thắng ba ván có được không?"
"Vẫn là ca liên tục thắng a."
Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, "Diệp tổng, anh có biết dưới tay anh có bao nhiêu người dựa vào anh mà kiếm sống không? Anh chơi game giỏi như vậy rất định đã bỏ ra rất nhiều thời gian tinh lực tập luyện đi, không cảm thấy tội lỗi sao?"
Diệp Tu bật cười, "Kiếm Thánh đại đại, chơi game không thắng liền công kích nhân thân sao?"
"Ai công kích nhân thân? Tôi là nói sự thật!"
"Em chơi giỏi như vậy, học tập công việc đều bỏ bê?"
"Đương nhiên không có, tôi..." Tôi chơi thời điểm nên chơi, học thời điểm nên học, rất có chừng mực!
Bất quá Hoàng Thiếu Thiên không nói ra, bởi vì y biết Diệp Tu nhất định cũng sẽ nói như vậy.
Vừa lúc ấy Hoàng mụ mụ gọi hai người xuống ăn cơm, Hoàng Thiếu Thiên liền trực tiếp kết thúc đề tài này, "Được rồi được rồi mau đi ăn cơm!"
Người Quảng Châu rất coi trọng bữa cơm tất niên, hơn nữa lại có