Diệp Tu rốt cuộc thỏa lòng được ôm vợ yêu trở về, có điều hai người còn chưa kịp ân ái mặn nồng, Hoàng Thiếu Thiên đã nhanh chân chạy tới Hoành Điếm quay phim.
Phim y chuẩn bị tham gia là phim mới của Tô Mộc Thu, là một bộ phim cổ trang, Hoàng Thiếu Thiên vào vai chính là một Hoàng đế bù nhìn, bên người ngoài Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã còn có vị mẫu hậu một lòng muốn trở thành Võ Tắc Thiên thứ hai nắm trong tay tất thảy quyền lực, y vừa phải sinh tồn trong cảnh loạn trong giặc ngoài vừa phải giành trở lại những gì vốn thuộc về mình.
Cả bộ phim chính là quá trình trưởng thành của đế vương trẻ tuổi, từ hơn mười tuổi đến hơn bảy mươi tuổi, chuyện này đối với Hoàng Thiếu Thiên là một thử thách rất lớn.
Tuy khuôn mặt Hoàng Thiếu Thiên trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng y vẫn từ chối diễn dáng vẻ mười lăm mười sáu tuổi, cảm giác thật sự quá vi diệu.
Vì vậy y bắt đầu diễn từ cảnh Đế vương thành niên sau hai mươi tuổi.
Những bộ phim thế này bình thường cả quá trình quay chụp đều diễn ra ở Hoành Điếm, mà quy định của Tô Mộc Thu trước nay vẫn luôn nghiêm ngặt, chu kì ba tháng thông thường hoàn toàn không đủ để hoàn thành bộ phim của hắn.
Diệp Tu không nhịn được thầm mắng bạn tốt trong lòng, hắn đây là cố ý sao?
Chẳng lẽ Tô Mộc Thu không nhìn ra hắn và Hoàng Thiếu Thiên hiện tại là cửu biệt thắng vô số tân hôn sao? Hiện tại mang vợ yêu của hắn đến Hoành Điếm, này có khác gì muốn lấy mạng hắn?
Có điều sau này có thể đều sẽ như vậy, công ty không thể không quản, Hoàng Thiếu Thiên cũng không thể không làm việc, Diệp tổng cho dù vạn ngàn không muốn cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng nỗi khổ tương tư, ngày ngày gọi điện thoại với người yêu cho thỏa lòng nhung nhớ, mười ngày nửa tháng sẽ đến Hoành Điếm một chuyến, nhưng nếu vào những ngày Hoàng Thiếu Thiên có cảnh diễn đêm, Diệp Tu cũng chỉ có thể nằm một mình trên chiếc giường vắng mở to hai mắt nhìn trần nhà.
Sau ba lần liên tục hắn tới đều trùng hợp Hoàng Thiếu Thiên có cảnh diễn đêm, Diệp Tu không nhịn nổi nữa, trực tiếp tìm tới Tô Mộc Thu nhất quyết muốn hắn cho Hoàng Thiếu Thiên nghỉ ngơi.
Nếu tiếp tục như vậy, thân thể Thiếu Thiên của hắn sao có thể chịu đựng được?
Tô Mộc Thu xem thường nhìn hắn, "Cậu có biết dáng vẻ hiện tại của cậu là như thế nào không? Một bộ oán phụ bị trượng phu bỏ rơi phải chịu cảnh phòng không nhà trống lâu ngày! Lại nói, nếu tôi cho y lịch trống, cậu chắc chắn y sẽ được nghỉ ngơi chứ?"
Tuy nói như vậy, nhưng Tô Mộc Thu vẫn giãn lịch để Hoàng Thiếu Thiên nghỉ hai ngày, kết quả bởi vì khoảng thời gian này quá mệt mỏi, y vừa nằm xuống giường liền ngủ mất.
Diệp Tu nhìn người ôm trong lòng như không thể động, trong lòng càng thêm khổ sở.
Nhưng Hoàng Thiếu Thiên vất vả như vậy, hắn cũng không nỡ.
Ít nhất có thể ôm người ngủ, như vậy cũng rất tốt rồi.
Hoàng Thiếu Thiên thật sự cảm thấy rất khổ cực, cho dù trước đây kĩ năng diễn xuất của y là thế nào, hiện tại y đang bắt đầu từ con số không.
Vốn y cũng chỉ muốn nhận một vai phụ để từ từ rèn giũa, có điều với thanh danh của y, nếu để y vào vai nam phụ, nói không chừng Tô Mộc Thu sẽ bị khán giả mắng không mở nổi mắt.
Nhưng cũng bởi vì trước đây quá thành công, lần này Hoàng Thiếu Thiên tham gia phim mới, không biết có bao nhiêu người đang mong chờ, có người là thật sự chờ đợi, cũng có người chỉ chờ cơ hội để chế giễu y, dù sao giới giải trí lớn như vậy, tài nguyên cũng nhiều như vậy, y gặp lại liên tiếp gặp may, luôn giành được những cơ hội tốt, nghệ nhân công ty khác phải làm sao đây?
Vì vậy tuy phim mới khai máy hơn một tháng, nhưng ngày nào cũng có người muốn trà trộn vào đoàn làm phim để xem biểu hiện của Hoàng Thiếu Thiên thế nào.
Không ai biết Hoàng Thiếu Thiên đã mất trí nhớ, nếu y thật sự diễn rất tệ, sẽ không ai thông cảm tha thứ cho y, có thể sẽ cảm thấy thành tựu năm đó của y chỉ là một lần tình cờ phát huy được khả năng hơn người mà thôi, kĩ năng không tốt mới là sự thật về năng lực diễn xuất của y.
Đến lúc ấy, có lẽ sẽ có người còn nói, không bằng y đừng trở lại ngành điện ảnh, để lại ấn tượng đẹp trong lòng khán giả sẽ càng tốt hơn.
Nói không chừng còn có những người nhân cơ hội nói ra những nhận xét càng thêm ác độc, ví dụ như vì sao năm ấy tai nạn máy bay y vẫn còn sống, để rồi bây giờ trở về hủy hoại tượng đài kinh điển trong giới giải trí.
Những anh hùng bàn phím một khi mắng người, sợ nhất chính là mắng không đủ tàn nhẫn.
Mặc dù Vương Kiệt Hi đã nói, nếu có người mắng Hoàng Thiếu Thiên, hắn sẽ thuê thủy quân mắng lại, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại là người luôn nhìn về phía trước, chuyện tranh cãi sau công chiếu tạm thời chưa nói đến, một khi đã quyết định phục xuất, nhất định phải cố gắng diễn tốt nhất có thể.
Dù sao cũng đã năm năm không mài giũa năng lực, hiện tại cũng không còn ký ức ở Học viện Điện ảnh, tất cả đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói đều là một lần thử nghiệm, tuy y xác thực rất có năng khiếu diễn xuất nhưng vẫn cần thêm thời gian thích ứng, mà bởi vì không muốn làm lỡ tiến trình của đoàn làm phim nên y chỉ có thể tự mình bỏ ra càng nhiều thời gian và tâm tư.
Từ khi y bắt đầu tham gia quay diễn đến nay, mỗi ngày đều hoàn toàn không được nghỉ ngơi tốt, ngay cả thời gian ngủ cũng rất có hạn.
Bây giờ được nghỉ hai ngày, y thật sự chỉ muốn ngủ, đơn thuần là ngủ mà thôi.
Nhưng Diệp Tu lại không buồn ngủ như vậy, sau khi ôm người nằm đến chiều ngày thứ hai hắn đã thấy đầu óc choáng váng, thậm chí không muốn tiếp tục ở trên giường nữa.
Dáng vẻ tiều tụy của Hoàng Thiếu Thiên khiến hắn đau lòng không thôi, nhưng hắn cũng không giúp gì cho y được.
Hoàng Thiếu Thiên cũng là nam nhân đỉnh thiên lập địa, không phải người chỉ có thể núp sau lưng chờ hắn bảo vệ chở che.
Diệp Tu vẫn luôn biết điều ấy.
Vì vậy hắn sẽ không vì y mệt mỏi, vì bản thân đau lòng mà để y ở nhà mỗi ngày chờ hắn tan tầm trở về.
Hắn dù đau lòng hơn nữa cũng chỉ có thể yên lặng ôm chặt y.
Thời điểm chuông điện thoại của Hoàng Thiếu Thiên vang lên, Diệp Tu còn đang suy nghĩ có nên gọi Hoàng Thiếu Thiên dậy ra ngoài ăn cơm không, cơm khách sạn hắn sắp không nuốt nổi nữa.
Người gọi tới là Vương Kiệt Hi, điện thoại ở ngay bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, nhưng chuông vang nửa ngày y cũng không tỉnh lại, Diệp Tu đành thay y nghe máy, "Vương tổng, có chuyện gì vậy?"
Đối phương nghe thấy thanh âm của hắn cũng bất ngờ, trầm mặc một chút mới lên tiếng, "Thiếu Thiên không ở đó sao?"
"Y còn đang ngủ đây!" Diệp Tu cũng không suy nghĩ nhiều chuyện nói Hoàng Thiếu Thiên ban ngày vẫn ngủ khiến người ta có thể hiểu lầm cái gì, "Nếu có chuyện để tối nay tôi bảo y gọi lại cho cậu?"
Đầu dây bên kia lại dừng một chút, sau đó nói, "Nói cho anh cũng được.
Tôi muốn nói lời xin lỗi với y, cũng phải xin lỗi anh một tiếng, buổi tối tháng trước gã tài xế xe taxi Thiếu Thiên đi là do có người cố ý sắp xếp, do một nữ nhân luôn muốn thu hút chú ý của tôi.
Cô ta coi Thiếu Thiên là uy hiếp nên mua chuộc gã tài xế kia, cho rằng làm như vậy sẽ khiến tôi chán ghét y.
Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô ta