Đuổi kịp Diêm Tây Phụng đã ở ngoài lớp học, Lâm Ngữ Đường cúi đầu vỗ vỗ vai cậu ta: “Ký túc xá có ai không? Mình đi đổi ít thuốc!”
Nhà của Diêm Tây Phụng cách trường khá xa nên cậu ta thường xuyên ở trong trường. Ký túc xá học sinh của trường Trung học số một Nam Thành về cơ bản là sắp xếp dựa theo lớp. Khi lớp trưởng điểm danh trước giờ tự học, bản thân cậu đã ngầm quan sát rằng những bạn học khác ở cùng ký túc xá với Diêm Tây Phụng đều có mặt, nên lúc này ký túc xá nhất định là không có ai.
“Không có ai cả, mọi người đều đi tự học hết rồi!” Diêm Tây Phụng nói.
“Thế đưa chìa khoá ký túc xá của cậu cho mình mượn một lúc.” Lâm Ngữ Đường bình tĩnh nói.
Diêm Tây Phụng chẳng mảy may suy nghĩ mà đưa chìa khoá ký túc xá cho Lâm Ngữ Đường: “Cậu có cần mình giúp không?”
“Không cần đâu, mình tự làm được!” Lâm Ngữ Đường nhận chìa khóa xong liền tức tốc bước về phía ký túc xá.
Diêm Tây Phụng không nghi ngờ gì cậu ta, nghĩ là Lâm Ngữ Đường đổi thuốc xong còn ăn cơm nữa nên mới vội vã như vậy.
Ở dưới lầu ký túc xá là cửa Đông của trường, bên ngoài cổng trường là một dãy dài các sạp ăn sáng, lúc này học sinh đang vây kín lấy chỗ đó, khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Lâm Ngữ Đường nhanh chóng bước vào ký túc xá, cậu khoá trái cửa lại rồi bắt đầu cẩn thận lục tìm quần áo của các bạn. Sau đó cậu lại vội vã lột sạch đồ trên người mình ra, tìm một bộ đồng phục cùng cỡ với của mình rồi nhanh chóng mặc vào.
Lâm Ngữ Đường kiểm tra kỹ rồi, trên người cậu ngoài cái máy theo dõi mini ra thì có lẽ là không còn vật gì nữa. Huống hồ cũng chẳng cần thiết, máy theo dõi chỉ cần một cái là đủ rồi. Nhưng cậu không biết là trong quần áo còn có máy nghe lén khác nữa không nên cách tốt nhất vẫn cứ là thay một lượt từ trên xuống dưới cho lành.
Mũ và khẩu trang cậu cũng bỏ ra, tất cả quá trình chỉ gói gọn trong hai phút, Lâm Ngữ Đường từ đầu tới chân như biến thành một con người khác, cậu dám chắc rằng bây giờ bất cứ ai nhìn thấy mình cũng đều không thể liên hệ với Lâm Ngữ Đường trước đây được.
Vừa bước tới chỗ rẽ cầu thang ở cửa ký túc xá thì cậu đụng ngay một bạn cùng lớp đang lên lầu, cậu ta vừa hay ở trong cùng ký túc xá với Diêm Tây Phụng. Lâm Ngữ Đường giơ hai tay lên, làm ra vẻ đang vuốt mặt, gắng để cho đối phương không nhìn ra khuôn mặt của mình. Hai người họ đi sát qua nhau, Lâm Ngữ Đường thầm cảm thấy may mắn trong đầu, cậu mà muộn vài giây nữa thì sẽ bị đối phương chặn lại ở ký túc xá rồi.
Chỗ ngoặt ở tầng một là nhà vệ sinh, Lâm Ngữ Đường bước vào trong rồi khoá một cánh cửa ở trong đó lại.
Cậu lôi ra một miếng bông cầm máu đã dán sẵn băng keo rồi ngậm trong mồm, cậu lấy tay trái vén áo đồng phục ở phía bên phải người lên, tay phải cậu cầm một con dao lam siêu mỏng khẽ rạch một đường dài bằng ngón tay cái ở vị trí máy nghe lén chỗ nách bên phải, một con chip dày khoảng ba bốn milimet rơi vào lòng bàn tay cậu. Con chip được giấu không sâu lắm, hơn nữa thì phần nách về cơ bản toàn là cơ nên vết thương không sâu, máu ra cũng không nhiều.
Lâm Ngữ Đường nhanh chóng dán bông băng lên vết thương. Trên miếng bông có bôi một ít thuốc còn sót lại từ buổi tối ngày hôm kia. Ông nội đã nói đây là thánh dược trị thương thì tuyệt đối không thể sai được. Chỉnh đốn lại trang phục xong, tay cậu nắm chặt lưỡi dao và máy nghe lén được vo tròn lại trong giấy.
Trong tầng hầm của một cửa hàng nhỏ, ba người đang buồn chán nhìn chằm chằm vào màn hình nói chuyện, bỗng nhiên phát ra một tiếng chuông báo động chói tai, màn hình của máy theo dõi hiện lên tia sáng đỏ nhấp nháy.
“Không hay rồi! Máy nghe lén đã bị gỡ khỏi người của mục tiêu số hai!” Người đàn ông đeo kính kinh ngạc hô lên rồi tức tốc phát ra tín hiệu.
Lối ra của tầng hầm được mở ra, Hồ Thái Hoà xoay người nhảy phắt từ lối ra xuống, thật sự là không thể tưởng tượng nổi một người to béo nặng gần 100kg lại có thể thực hiện động tác khó như vậy.
Sắc mặt Hồ Thái Hòa đột ngột thay đổi rồi tức tốc ra lệnh: “Thực hiện theo phương án dự phòng số ba!”
Bốn người họ nhanh chóng đeo trang bị lên, ông chú mập nhét khẩu súng lục vào sau eo rồi nói với bà chủ vừa đi xuống:
“Một. Thông báo với tổ giám sát, thực hiện phương án số ba, phát tọa độ của máy theo dõi cho tất cả mọi người, dùng tốc độ
nhanh nhất di chuyển tới hiện trường.
Hai. Lập tức thông báo cho công an địa phương và bộ đội vũ trang, phong tỏa tất cả các tuyến đường quan trọng, đặc biệt là các con đường có thể dẫn ra ngoài biên giới.
Ba. Phát lệnh truy nã cấp S, lục soát toàn thành! Bốn. Duy trì liên lạc thông suốt, thu thập thông tin kịp thời, báo cáo kịp thời!”
“Rõ!” Đặng Tiểu Mai đứng nghiêm, trả lời giõng dạc.
Hồ Thái Hoà vừa đi vừa ra lệnh: “Thông báo cho tất cả tổ viên, nếu gặp nhân viên khả nghi khác thì có thể căn cứ vào tình hình thực tế để phán đoán xem có bắn hay không, nhưng nhất định phải bảo đảm được sự an toàn cho mục tiêu số hai!”
Mọi người có mặt tại hiện trường trong lòng đều rõ, mệnh lệnh này có nghĩa là: có thể ra tay bắn nhân viên có hành vi khả nghi. Nhưng mệnh lệnh bảo đảm sự an toàn cho mục tiêu số hai thì có chút khó hiểu, nhưng quân nhân coi việc phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, nhất định phải chấp hành không chút do dự.
Bốn người họ đi ra khỏi tầng hầm từ một lối ra khác, họ chạy hồng hộc suốt cả chặng đường, vừa tới đầu đường thì một chiếc xe taxi lao vút tới rồi đỗ ngay trước mặt cả bốn người. Bốn người họ nhanh chóng lên xe, xe taxi lao như bay về hướng cổng Đông của trường Trung học số một Nam Thành. Còn mấy người khác của tổ giám sát cũng đang tức tốc từ lối ra khác của trường học đi tới cổng Đông.
Vừa lên xe, một hồi chuông điện thoại vang lên, sau khi nhanh chóng bắt máy, sắc mặt của Mắt Kính lập tức nhăn như mướp đắng, khóc lóc kể với Hồ Thái Hoà: “Sếp ơi, máy theo dõi mất liên lạc rồi, có lẽ đã bị tiêu huỷ rồi, mấy chục nghìn đô đấy!”
Sắc mặt của Hồ Thái Hoà cứng lại, ông ta đấm mạnh vào ghế lái phía trước, tài xế Đậu bị chấn động mạnh tới mức bắn người lên khỏi ghế, chiếc xe taxi mất lái, suýt chút nữa đã đi chệch làn đường. May mà thanh niên ngồi ghế phụ bên cạnh phản ứng nhanh nhẹn, anh ta vội vã xoay vô lăng điều chỉnh lại phương hướng của chiếc xe taxi.
Lâm Ngữ Đường đi ra khỏi trường, cậu đi tới một sạp ăn sáng có đông người nhất rồi cố tình chen lên phía trước.
“Ôi dào ôi, đừng chen nữa, đừng chen nữa, dầu bắn lên mặt rồi đây này!” Một cậu trai đầu trọc ở phía trên cùng hét lên.
Nhân lúc hỗn loạn, tay phải của Lâm Ngữ Đường khẽ búng một cái, mớ giấy trong tay bay vào trong nồi dầu đang sôi ùng ục, rồi cậu lại tiến về phía trước, đi vòng qua hai sạp rồi tới trước một cái xe chở đồ ăn.
“Tít tít tít tít!” Ở phía sạp cách đó không xa đột nhiên phát ra mấy tiếng kêu chói tai. Một nam thanh niên, dường như là giáo viên đang vội vã rút trong túi ra một thiết bị giống như điện thoại, anh ta nhanh chóng tiến lại gần vị trí của máy theo dõi.
“Ông chủ, cho một cái bánh kẹp rau nào.” Liếc nhìn thầy giáo đang cầm điện thoại một cái, Lâm Ngữ Đường khẽ nói, rồi lấy ra ít tiền lẻ đưa cho ông chủ đang bận rộn.
“Có ngay!” Ông chủ đáp lại rồi đưa tay ra nhận tiền. Hai tay làm thoăn thoắt, chưa đầy một phút sau đã đưa bánh kẹp rau vào tay của Lâm Ngữ Đường.
Lúc này, cái bếp của sạp ăn đầu tiên bỗng vang lên một tiếng “Bùm” rồi loé lên một ngọn lửa màu xanh lam. Thầy giáo cầm điện thoại ban nãy liền phi như tên bắn tới. Lâm Ngữ Đường thầm lẩm bẩm: Chịu lửa tốt ra phết!
Cậu trai đầu trọc vô thức rụt lại, ôm trán hét lên: “Cháy lông mất rồi!”
Bốn bề lập tức cười ồ lên.
Người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc như thầy giáo đứng bên cạnh liên tục tìm kiếm hình bóng của Lâm Ngữ Đường trong đám học sinh. Anh ta hoàn toàn không phát hiện ra Lâm Ngữ Đường đã đi tới đầu phố đối diện cách đó khá xa rồi.