"Ui, cậu bạn này sớm như vậy đã tới xem quần áo rồi à?” Bà chủ cửa hàng đang quét dọn nhìn thấy Lâm Ngữ Đường tiến vào vội niềm nở chào hỏi.
“Cháu muốn mua vài bộ quần áo!” Lâm Ngữ Đường tiện lời đáp lại, trên đầu cậu lại đội một chiếc mũ lưỡi trai, khuôn mặt đeo khẩu trang chỉ để lộ mỗi cặp mắt.
“Thế cậu đến đúng chỗ rồi đấy! Cửa hàng của tôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài cái gì cũng có! Đã thế lại còn toàn là hàng nhập từ Hồng Kông và Quảng Châu về, giá lại còn rẻ…”
Bà chủ cực mồm mép, biến quần áo từ đồ hàng rong thành hàng hiệu có tiếng trên thế giới.
Lâm Ngữ Đường cũng chẳng đáp lại, cậu chỉ chăm chú chọn ra mấy bộ quần áo.
“Bíp…” Tiếng còi xe gấp rút vang lên. Trong chớp mắt, một chiếc xe taxi lao vút qua, kèm theo đó là một tràng phanh gấp lại, chiếc xe taxi đỗ phịch trước cổng trường.
“Cái xe taxi rách này lái như ăn cướp thế, sao không lái lên trời luôn đi!” Bà chủ chửi đổng.
Lâm Ngữ Đường ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng trường, cậu liền nhận ngay ra bóng dáng của Hồ Thái Hoà.
“Bà chủ, bao nhiêu tiền thế?” Lâm Ngữ Đường chỉ vào một chiếc áo sơ mi, một cái quần bò và một đôi giày vải màu trắng mà mình chọn ra rồi hỏi.
“Chỗ này toàn hàng hiệu cả đấy! Nhưng mà tôi giảm giá cho cậu, 500 tệ là được!” Bà chủ làm ra vẻ tiếc rẻ.
“Toàn là hàng giả còn bảo là hàng hiệu gì chứ! 200, đồng ý thì bán, không thì thôi!”
“Ôi chao…” Bà chủ kéo dài giọng, còn định mặc cả thêm chút nữa nhưng chẳng ngờ là Lâm Ngữ Đường không bị dính đòn này, cậu ta quay người đi ra ngoài luôn.
“200 thì 200.” Bà chủ kêu lên một tiếng, mồm còn lầm bầm vài câu, bà ta cảm thấy bất mãn vì Lâm Ngữ Đường không bị mắc lừa.
Cầm hai tờ 100 tệ mà Lâm Ngữ Đường đưa, bà chủ dùng móng tay cậy cậy ra nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm liền quay người ra cửa giơ lên hướng về ánh sáng mặt trời tỉ mẩn soi.
Đúng vào khoảng thời gian không tới một phút này, Lâm Ngữ Đường nhanh như cắt lấy từ trên giá xuống một chiếc áo phông màu hồng của nữ nhét vào người.
Tiễn Lâm Ngữ Đường ra khỏi cửa, bà chủ tiếp tục quét dọn, dọn dẹp tới trước giá hàng thì bỗng nhiên bà ta bị màu tiền màu xanh lấp lánh làm hoa cả mắt.
Bà chủ nhanh như chớp nhặt tiền lên, tiền vừa chạm vào tay, dựa vào cảm giác của lòng bàn tay cũng đoán ra được chỗ này ít cũng phải ba bốn mươi tờ.
Phát tài rồi, phát tài rồi! Tim bà ta đập thình thịch, dường như bay ra khỏi lồng ngực đến nơi rồi. Bà chủ đập mạnh vào lồng ngực rồi bước rón rén ra cửa, bà ta lén lút nhìn ra ngoài một hồi, không thấy bóng dáng của Lâm Ngữ Đường đâu nữa cả.
Bà chủ quay người lại tóm lấy chìa khoá thu ngân trên bàn, cầm lấy chiếc túi, kéo cửa cuốn xuống rồi nhanh như cắt định chuồn về nhà.
“Chỗ này đủ cho thu nhập cả tháng của bà rồi, phải nhanh chóng về nhà trốn mấy hôm mới được, đề phòng người ta tìm đến gây chuyện. Mà kể cả có tìm đến thì có đánh chết bà đây cũng không nhận!” Bà chủ bóp đống tiền ở trong túi rồi âm thầm ra quyết định.
Một tràng âm thanh báo động nhức óc vọng đến, bà chủ bị doạ cho suýt thì ngã lăn ra. Mãi cho tới khi xe cảnh sát đi qua, dừng ở trước cổng trường học thì bà ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Bà chủ này ở quanh trường vốn nổi tiếng tham lam ki bo, Lâm Ngữ Đường tất nhiên cũng biết chuyện này. Vì vậy mà cậu mới cố tình đánh rơi tiền ở hàng quần áo. Với tính cách của bà ta thì kiểu gì cũng sẽ sợ cậu đến tận nơi tìm lại tiền nên nguyên ngày hôm nay nhất định sẽ không mở cửa hàng, kể cả hành tung của cậu có bị lộ thì cũng kéo dài được vài ngày.
“Học sinh của tôi thì tôi là người hiểu rõ nhất, Lâm Ngữ Đường tuyệt đối không thể nào là tội phạm!” Thầy Lý lớn tiếng nói, do bị kích động và tức giận, mặt và cổ thầy đỏ ửng lên.
“Tôi không nói cậu ấy là tội phạm nhưng cậu ta có liên quan tới một vụ án nghiêm trọng, chúng tôi cần cậu ta phối hợp điều tra, chúng tôi không phải tới để bắt cậu ta!” Một vị lãnh đạo của cục cảnh sát đeo quân hàm cấp cao nhất nghiêm giọng nói, ông chủ mập mặc trang phục quân đội trên người đứng bên cạnh.
Thầy Lý
cười nhạt vài tiếng rồi hất hất cằm về phía cảnh sát và lực lượng vũ trang đang lùng sục khắp nơi trong trường: “Câu này anh có tin không?”
Hồ Thái Hoà có chút thiếu kiên nhẫn, ông ta vốn tưởng rằng tóm được con mồi đến nơi rồi, mà chẳng ngờ là lại mất thời gian đôi co ở lớp học. Ông ta thật sự chỉ muốn đá bay ông thầy trước mặt này xuống dưới tầng nhưng bản thân vẫn phải nói chuyện với học sinh để tìm ra manh mối của Lâm Ngữ Đường. Giáo viên chủ nhiệm có chịu phối hợp hay không rất quan trọng, đặc biệt là kiểu giáo viên bao che này.
Nói dễ nghe chút thì là cốt cách văn nhân, nói khó nghe thì là cái đồ cố chấp. Thầy Hiệu trưởng tức điên lên nghiến răng: “Tiểu Lý, cậu nghe cho rõ đây, đây là mệnh lệnh từ cấp trên, cậu nhất định phải chấp hành!”
Thầy Lý khẽ hừ một tiếng rồi đứng chặn ở trước cửa lớp học.
“Cậu đi ra ngay cho tôi!” Thầy Hiệu trưởng đẩy thầy Lý ra: “Cậu cứ chờ bị kỷ luật đi!”
Giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa tranh chấp với Hiệu trưởng và cảnh sát gần một phút, các bạn ngồi ở hàng đầu cũng nghe được đại khái câu chuyện, thêm vào đó là việc nhìn thấy cảnh sát dày đặc trong trường nên các em học sinh đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm bị hai cảnh sát chặn ở cửa lớp học không cho đi vào, các em học sinh lập tức ồ lên. Rất nhiều học sinh nam đã đứng dậy, lớn tiếng chất vấn.
Ở cấp lớp này, học sinh đều coi giáo viên chủ nhiệm là người bạn tốt nhất của mình, cũng chính bởi tính cách bao che của giáo viên chủ nhiệm nên thầy vô cùng được các em yêu quý.
Hồ Thái Hoà mặt méo xệch, vừa nãy chỉ đứng ở trước cửa nói vài câu với giáo viên chủ nhiệm, tính cách của ông thầy này đã lộ rõ, ông ta liền dự liệu được cảnh tượng trước mắt, mà cái bản thân ông ta lúc này thiếu nhất chính là thời gian.
“Bộp bộp bộp…” Thầy Hiệu trưởng đập mạnh cái hộp phấn bằng gỗ xuống bàn, âm thanh cực lớn vang lại trong lớp học, vụn phấn bắn đầy xuống đất, có mấy viên bay đến cả chỗ học sinh ở mấy hàng trên cùng.
“Có muốn đi học nữa không đây? Có phải tất cả đều muốn gọi phụ huynh đến cộng thêm dọn dẹp nhà vệ sinh một tháng không hả?” Thầy Hiệu trưởng lớn tiếng gầm lên.
Bị đè nén bởi uy quyền của thầy Hiệu trưởng, cả lớp bỗng nhiên im phăng phắc.
“Chỗ ngồi của Lâm Ngữ Đường ở đâu?” Thầy Hiệu trưởng hỏi theo sự chỉ thị của lãnh đạo Cục công an.
Lớp học im lặng như tờ, các em học sinh dường như không nghe thấy thầy Hiệu trưởng hỏi gì vậy.
Phương Minh Châu cúi đầu, cô không dám nhìn vào những người đang đứng trên bục, cô nghe rõ tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Hồ Thái Hoà ngắt lại hành động của thầy Hiệu trưởng rồi đi tới bên cạnh Phương Minh Châu.
“Đây là chỗ ngồi của Lâm Ngữ Đường phải không?” Hồ Thái Hoà bày ra bộ dạng chất phác hỏi.
Phương Minh Châu ngẩng đầu lên, cô bé nhanh như cắt liếc Hồ Thái Hoà một cái, ánh mắt rối bời, gật đầu cái rụp.
Chú cảnh sát mập đang mặc bộ quân phục trước mắt hoá ra thật sự là ông chủ của cửa hàng. Lâm Ngữ Đường còn từng đưa cô tới đó mua đồ, tuy ông ta đã thay trang phục, đổi kiểu tóc nhưng nụ cười chất phác kinh điển ấy thì cô không thể nào nhớ nhầm được.
Tim cô đập càng lúc càng nhanh, vầng trán nhẵn nhụi lấm tấm những giọt mồ hôi, khuôn mặt cắt không còn giọt máu nào, hai bàn tay nắm chặt lại, ngón tay trắng bệch.