Sau khi nghe ông chủ nói xong, người ở bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, ông chủ dùng tốc độ nhanh nhất xử lý nốt điện thoại và sim điện thoại.
Đợi đến khi khói tan đi hết, ông chủ xử lý tro tàn trong gạt tàn, đóng cửa sổ, kéo tấm rèm vừa dày vừa nặng xuống, khắp căn phòng làm việc bỗng chốc đen như mực, không có chút ánh sáng nào xuyên vào.
Ông chủ mở đèn phòng làm việc, sau đó ngồi trước máy tính, mở một phần mềm đầu tư tài chính trên giao diện ra.
Email mà Đỗ Tu Hải đề cập trong điện thoại thật ra không phải là email thật sự, mà ông chủ nghe điện thoại đương nhiên biết Đỗ Tu Hải sẽ gửi mã số lóng nhiệm vụ đến đâu.
Mở phần mềm đầu tư tài chính ra, ông chủ tìm được thứ Đỗ Tu Hải để lại. Chỉ dùng vài phút, anh đã giải mã được toàn bộ mã số lóng.
Khi nhìn thấy thứ được giải mã ra, ông chủ bỗng chốc kinh ngạc đến trợn to mắt lên, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Kim Bằng!
Khi nhìn thấy hai chữ này, toàn thân ông chủ bắt đầu run lên, vẻ kinh ngạc trên mặt chuyển sang vui mừng, há hốc miệng, từ trong cổ họng vang ra tiếng cười hơ hơ quái dị, giống như bị dọa đến điên luôn vậy.
Thảo nào Đỗ Tu Hải nói sẽ có lợi ích to lớn. Lúc đó anh cũng không để tâm, tưởng rằng Đỗ Tu Hải đang lừa mình. Nhưng sau khi nhìn thấy hai chữ này, tất cả không tình nguyện, tất cả oán hận, tất cả nghi ngờ trong lòng ông chủ đều tan tành mây khói, chỉ còn lại sự vui mừng.
Giàu rồi, giàu rồi! Ông chủ kêu lên hai tiếng quái dị, dùng tốc độ nhanh nhất, xóa triệt để thông tin của Đỗ Tu Hải để lại trong phần mềm tài chính, đồng thời tiêu hủy tất cả dấu vết.
Kim Bằng à, đó là Kim Bằng đấy!
Ông chủ cảm thấy mình hơi choáng váng, dường như rất không chân thật vậy.
Câu nói thần long thấy đầu không thấy đuôi này, đối với người khác mà nói có thể là một tính từ, nhưng đối với Kim Bằng mà nói, ông chủ cho rằng câu nói ấy quả nhiên để dành cho ông ta.
Trừ khi Kim Bằng chủ động, nếu không, không có bất kì một cơ quan hoặc là một người nào có thể chủ động liên lạc được Kim Bằng. Đương nhiên, thuộc hạ do Kim Bằng cử đi, cũng không phải chưa từng bị gián điệp hoặc là tổ chức an ninh bắt được. Nhưng mà, sau khi thẩm vấn ra được địa chỉ ẩn náu hoặc là một số tình báo liên quan đến từ miệng đám thuộc hạ này của Kim Bằng, họ chưa từng bắt được Kim Bằng. Thậm chí ngay cả dấu vết chạy trốn của ông cũng không tìm được, dần dần, tiếng tăm của Kim Bằng càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng thần bí.
Lời của Đỗ Tu Hải nói quả thật không khoa trương tí nào, so với Kim Bằng, thứ mà trước kia mình trăm đắng ngàn cay mới có được thật sự không bằng một sợi lông của người ta.
Ông chủ cố gắng đè nén lại sự vui mừng trong lòng, hít thở sâu vài cái, dùng tốc độ nhanh nhất khiến bản thân bình tĩnh lại.
Đỗ Tu Hải có ý gì, mục đích của anh ta là gì?
Sau khi ông chủ bình tĩnh lại, bắt đầu phân tích cái lợi và hại bên trong.
Đối với mình mà nói, có thể móc nối được với Kim Bằng, tuyệt đối là công trạng vang lừng. Như vậy, anh ta không cần cực khổ đi tìm quan hệ, tìm cửa nẻo, thậm chí không cần suy nghĩ hết cách, sử dụng những phương pháp lén lút, đường ngang ngõ tắt để lấy được tình báo nữa, chỉ cần dùng tiền mua là được.
Trước kia, anh vì muốn có được tình báo, thật sự đạt đến trình độ dốc hết tâm huyết. Thường xuyên vì một tình báo không biết thật hay giả, không chỉ hao tốn nhiều tiền như con số thiên văn, còn có nhân lực, sức của, quan hệ v.v… Hao binh tổn tướng đã là chuyện bình thường.
Có mối quan hệ với Kim Bằng, anh chỉ cần kiếm tiền là được, sau đó dùng tiền mua tình báo ở chỗ Kim Bằng. Không cần bứt óc suy nghĩ đi xây dựng thế lực riêng cho mình, không cần hao tổn tâm huyết, suốt ngày kinh hồn bạt vía đi tiếp xúc với loại người như Đỗ Tu Hải.
Vả lại, tốc độ kiếm tiền của anh ta chắc chắn cũng sẽ nhanh gấp mấy lần. Trước đó anh ta chỉ bỏ ra một phần nhỏ số tiền để có được tình báo, còn phần lớn đều là do tổ chức phía sau anh cung cấp. Nhưng bây giờ, anh hoàn toàn có thể đem tình báo dùng một triệu mua về, bán lại với giá hai triệu, ba triệu, thậm chí cao hơn cho tổ chức ở phía sau.
Trên cơ bản anh đã biết rõ kế hoạch của Đỗ Tu Hải, chẳng qua muốn nghĩ cách móc nối với Kim Bằng, làm giao dịch với Kim Bằng mà thôi. Phải biết rằng, Đỗ Tu Hải có thân phận gì? Chuyện mà Đỗ Tu Hải biết được, tuyệt đối là thứ mà Kim Bằng bứt óc suy nghĩ muốn có được.
Vì thân phận của bản thân Kim Bằng chính là lái buôn tình báo nổi tiếng nhất quốc tế.
Sở dĩ anh ta có phán đoán như vậy, là vì sự hiểu biết của anh ta đối với Đỗ Tu Hải ít đến đáng thương. Vốn dĩ không biết, đến trình độ như Đỗ Tu Hải thì trong tay đã nắm bắt được những thứ gì. Càng không thể biết được, thật
ra Đỗ Tu Hải đã có quan hệ với người của Kim Bằng từ lâu. Vả lại, sự hiểu biết của Đỗ Tu Hải đối với Kim Bằng nhiều hơn bất cứ một ai khác.
“Phụt!” Ông chủ phun mạnh một hơi ra, lau đi nước bọt trên khóe miệng, nghiêm túc làm kế hoạch cho nhiệm vụ lần này.
Ông chủ lại mở một tệp tin khác ra. Trong tệp tin này là một bức hình, vừa nãy anh ta tải xuống từ trong tài liệu của Đỗ Tu Hải để lại cho mình.
Mở hình ra, là một tấm ảnh, trên tấm ảnh là tên của một người.
Lâm Ngữ Đường!
Nhìn tên trên tấm ảnh, lại nhìn khuôn mặt dọa chết người của Lâm Ngữ Đường, ông chủ không kiềm được nhíu mày lại.
“Khuôn mặt cá tính như vậy, hẳn là không khó để điều tra chứ?” Ông chủ thầm lẩm bẩm.
“Chẳng lẽ cậu trai trẻ có ngoại hình không ai khen nổi trong tấm ảnh này, thật ra chưa từng đến ngân hàng này, thậm chí chưa từng đến Kinh Thành? Nếu không thì, theo lời Đỗ Tu Hải nói, cơ quan an ninh đã cử đặc công lợi hại như vậy, điều tra lâu như vậy, sao lại không có một chút tin tức nào?” Ông chủ thầm nghĩ rằng.
Nhưng khó đến mấy cũng phải đi điều tra!
Bây giờ không chỉ là vì nhiệm vụ này là do Đỗ Tu Hải sắp xếp, cũng không vì Đỗ Tu Hải đang nắm thóp có thể khiến anh ta chết không chỗ chôn thây, mà vì thật sự đúng như lời Đỗ Tu Hải nói: Nếu như mình móc nối được với người của Kim Bằng, chẳng khác nào trực tiếp từ con gà biến thành phượng hoàng.
Sau khi ông chủ quyết định, lấy một chiếc điện thoại ra, bắt đầu sắp xếp.
“Mong rằng tôi đoán không sai!” Trong căn phòng u ám, Đỗ Tu Hải châm một điếu thuốc, dựa lên ghế sô pha thầm than thở.
Nếu như Mèo Rừng đã xuất hiện ở Kinh Thành, vậy thì chứng tỏ lần này Kim Bằng tuyệt đối có hành động lớn. Hoặc là, đối với Kim Bằng mà nói là chuyện vô cùng vô cùng quan trọng. Vì Đỗ Tu Hải biết trọng lượng của Mèo Rừng ở trong lòng Kim Bằng. Nếu như nói là tâm phúc, Mèo Rừng tuyệt đối sẽ đứng đầu.
Lại thêm Lý Tứ Hải vì muốn thăm dò mình nên đã nói tên Lâm Ngữ Đường ra, lại còn nói luôn cả thứ hạng của Lâm Ngữ Đường, đối với Đỗ Tu Hải mà nói, liên hệ mục đích lần này đến Kinh Thành của Mèo Rừng với Lâm Ngữ Đường, cũng không phải là chuyện khó khăn gì.
Như vậy thì có thể giải thích, trước Tết, nguyên nhân Kim Bằng bất chấp nguy hiểm, đích thân đến Kinh Thành: Nhất định là vì Lâm Ngữ Đường.
Cho nên Đỗ Tu Hải vô cùng khẳng định, Mèo Rừng xuất hiện ở ngân hàng của tòa nhà hành chính chắc chắn là vì Lâm Ngữ Đường. Phán đoán gần thêm một bước, Mèo Rừng có thể đang tìm kiếm Lâm Ngữ Đường, Lý Tứ Hải cũng đang tìm Lâm Ngữ Đường. Mục đích họ cùng nhau xuất hiện tại ngân hàng tòa nhà tài chính, là bởi vì Lâm Ngữ Đường từng đến đó!
Cho nên nhiệm vụ của Đỗ Tu Hải giao cho người đàn ông nghe điện thoại, ngoại trừ thử điều tra tung tích của Mèo Rừng, và thử liên lạc với Mèo Rừng ra, chắc hẳn là nghĩ cách điều tra ra Lâm Ngữ Đường có quan hệ gì với ngân hàng này, tốt nhất có thể lần theo dấu vết điều tra ra được tung tích của Lâm Ngữ Đường.
Đỗ Tu Hải cũng đang nghi ngờ, chẳng qua là mình cắt xén đi đầu mối của Kim Bằng rồi báo cho Lý Tứ Hải, vả lại còn cố tình kéo dài thời gian, nhưng sao Lý Tứ Hải lại vì thế mà nắm bắt được một vài dấu vết của Kim Bằng? Còn xém chút bắt luôn cả Mèo Rừng?
Chẳng lẽ bên cạnh Kim Bằng có tai mắt của Lý Tứ Hải?
Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, nhưng lập tức đã bị Đỗ Tu Hải cắt đứt.
Đối với Kim Bằng mà nói, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Liên quan đến an toàn của bản thân ông ta, Kim Bằng sẽ không tin tưởng vào bất cứ ai, bao gồm cả Mèo Rừng. Sự tin tưởng đối với Mèo Rừng, cũng giống như những thuộc hạ khác vậy.
Suy đi nghĩ lại, nếu như Lý Tứ Hải thật sự đã sắp đặt tai mắt ở bên cạnh Kim Bằng, bây giờ cần gì cứ phải bám riết lấy Mèo Rừng, không phải nên thả dây câu cá lớn hay sao?
Nghĩ đến nhức cả đầu!
Đỗ Tu Hải mặt mày đau khổ, thầm thở dài một hơi, lắc lắc cái đầu đau nhức.
Đối với Lý Tứ Hải, Đỗ Tu Hải thật sự không có dũng khí âm thầm điều tra, đối với anh ta mà nói, trọng lượng của Lý Tứ Hải và Kim Bằng ở trong lòng anh ta ngang nhau, đều là truyền kỳ của cùng một thời đại, chẳng qua một người là lính, một người là trộm mà thôi.