Điệp Viên Kỳ Quái

Kết quả thẩm vấn


trước sau

Lý Hương Quân ngồi trong phòng làm việc của Đội trưởng Tiết ở Chi cục công an khu Bắc, chờ đợi kết quả thẩm vấn của Đội trưởng Tiết.

“Reng reng reng…” Chuông điện thoại của Lý Hương Quân vang lên, cô lấy điện thoại ra xem, gương mặt lộ ra biểu cảm hơi kỳ lạ.

“Ba, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện cho con vậy?” Lý Hương Quân cười hi hi hỏi.

Trong điện thoại Lý Tứ Hải nói với giọng điệu cục súc: “Ba không chủ động gọi điện cho con, con mười ngày nửa tháng cũng chẳng nhớ gọi điện cho ba, còn có mặt mũi hỏi ư?”

“Chẳng phải con đang bận bịu sao?” Lý Hương Quân đè thấp giọng, nũng nịu với ba trong điện thoại.

“Gọi một cuộc điện thoại có thể làm con tốn mấy phút thời gian?” Lý Tứ Hải bất mãn hỏi, “Con không ăn cơm, không ngủ nghỉ hay sao?”

“Biết rồi, ba!” Lý Hương Quân bất lực đáp.

“Trưa nay về dùng cơm!” Lý Tứ Hải tiếp tục dặn dò.

“Buổi trưa à?” Lý Hương Quân giơ cánh tay lên, nhìn đồng hồ trên tay, quay đầu nhìn vị trí căn phòng thẩm vấn, cẩn thận hỏi, “Ba, buổi tối có được không, buổi trưa chắc không có thời gian đâu!”

“Việc gì quan trọng đến nỗi không buông tay được?” Lý Tứ Hải cau mày hỏi, “Con tính thử xem, đã bao lâu rồi con không về nhà? Cho dù tự lập, cũng đâu thể tự lập theo cách như thế, ngay cả ba và dì của con cũng không thèm đếm xỉa hay sao?”

“Được được được, con đảm bảo buổi trưa sẽ về!” Nghe thấy Lý Tứ Hải có hiện tượng phát hỏa, Lý Hương Quân lập tức đầu hàng.

Chờ Lý Hương Quân cúp máy, quay người trở lại, Đội trưởng Tiết cầm một kẹp tài liệu, đứng ngay lối ra vào.

“Thẩm vấn xong chưa, chú Tiết?” Lý Hương Quân hỏi theo phản xạ.

Đội trưởng Tiết gật đầu, cầm kẹp tài liệu ngồi xuống ghế làm việc, sau đó mở lời, “Bốn người kia đã khai hết rồi, nhưng cái thằng tên Hà Chí Đào cứ vòng vo mãi, nói năng mơ hồ, dường như đang giấu giếm chuyện gì đó!”

Bởi vì Diêu Kim Tiền khai đầu tiên, phía cảnh sát đã nắm bắt được rất nhiều thông tin, cũng có điều kiện bắt tóm anh em Ngũ Phúc. Nên sau khi Diêu Kim Tiền khai báo toàn bộ chi tiết mà nó biết, Đội trưởng Tiết liền phái người tóm bắt ngay bốn người còn lại, sau đó tiếp tục bắt đầu cuộc thẩm vấn không ngừng nghỉ.

“Kết quả như thế nào?” Lý Hương Quân vội vã hỏi.

“Việc giấu ma túy căn bản đã làm sáng tỏ!” Đội trưởng Tiết cầm ly nước trên bàn, tu một ngụm hết sạch nước trong ly, sau đó thở chậm vài hơi mới nói, “Đích thực sau khi mấy thằng nhóc đó thương lượng với nhau, do Lưu Tự Phi quyết định, Hà Chí Đào chấp hành, mua chuộc bạn học cùng lớp của Tống Triều Dương, trước giờ lên lớp thể dục, bỏ ma túy vào chiếc cặp và ly nước của Tống Triều Dương! Bây giờ chỉ thiếu tên lưu manh cung cấp ma túy thôi, theo lịch sử hiển thị cuộc gọi, địa điểm xuất hiện cuối cùng của tên lưu manh này là ở Thạch Thị, Hà Chí Đào là người cuối cùng liên lạc với tên lưu manh này cũng chứng thực điều đó, trong Cục đã báo cho cơ quan công an địa phương, khóa chặt vị trí của tên lưu manh này, nhân viên tóm bắt đã xuất phát, cùng lắm ngày mai có thể ra tòa.”

“Vậy chuyện sử dụng ma túy thì sao?” Lý Hương Quân tiếp tục lo lắng hỏi.

“Chuyện sử dụng ma túy, mấy thằng nhóc này không biết nội tình!” Đội trưởng Tiết đáp.

“Tàng trữ ma túy, sau đó sử dụng ma túy, đây là liên hoàn kế, như vậy mới có thể định tội cho Tống Triều Dương. Nếu chuyện hãm hại Tống Triều Dương đích thực do bọn chúng lên kế hoạch, thì không thể nào không liên quan tới bọn chúng!” Lý Hương Quân cau mày nói.

“Chắc chắn là tạo điều kiện cho nhau, nhưng chú nghi ngờ, ngoại trừ mấy thằng nhóc này, bên trong sự việc có lẽ vẫn còn hình bóng của những người khác!” Đội trưởng Tiết đáp.

“Chú nói cậu học sinh họ Mục?” Lý Hương Quân hỏi.

“Đúng vậy!” Đội trưởng Tiết gật đầu bảo, “Căn cứ vào lời khai của Lưu Tự Phi, chuyện tàng trữ ma túy hãm hại Tống Triều Dương, thật ra được Mục Đức Cao gợi ý!”

“Vậy tại sao không triệu tập Mục Đức Cao?” Lý Hương Quân hỏi.

“Không có chứng cứ xác thực!” Đội trưởng Tiết bảo, “Mục Đức Cao chẳng qua chỉ thực hiện một động tác!”

Đội trưởng Tiết giơ ngón tay lên, động đậy hai phát dưới đáy mũi, tiếp tục làm động tác dùng mũi hít khí.

“Cậu học sinh họ Mục này thậm chí không nói chữ nào với Lưu Tự Phi, lúc đó chẳng qua chỉ làm động tác như thế. Nếu chỉ dựa vào việc này mà thẩm vấn Mục Đức Cao, cậu ta có thể tìm mấy chục cái lý do. Cho dù cậu ta bảo lúc đó mũi ngứa, dùng tay xoa theo phản xạ, chúng ta cũng chẳng có cách!” Đội trưởng Tiết nói.

“Thật là lợi hại quá đi? Đây còn là học sinh không vậy?” Lý Hương Quân nghe đến nỗi chết lặng người, không dám tin tưởng bật hỏi.

“Đúng vậy.” Đội trưởng Tiết gật đầu nói, “Nếu không phải biết được thân phận chính xác của thằng nhóc này, chú còn tưởng cậu học sinh họ Mục này thường xuyên phạm tội, sớm đã chừa đường lui cho mình!”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Lý Hương Quân hỏi tiếp.

Tuy chuyện tàng trữ ma túy được làm sáng tỏ, đích thực mấy cậu học sinh hư đốn này hãm hại Tống Triều Dương. Nhưng còn một tội danh sử dụng ma túy. Tuy có học sinh làm chứng, thầy giáo đầu trọc có kẻ giả mạo, thậm chí cô bác sĩ xinh đẹp trong phòng y tế cũng có người giả mạo, nhưng chỉ có người làm chứng thì không được, cần phải có vật chứng. Đáng tiếc là nội bộ nhà trường cùng với con
đường xung quanh, tất cả hình ảnh camera đều không đào bới được tung tích của hai người đó. Muốn bắt được hai người đó chắc chắn rất xa vời.

“Đừng lo lắng quá, sự việc vẫn chưa đến độ tệ nhất.” Đội trưởng Tiết chuyển hướng nói tiếp, “Kết quả giám định đã có, trong máu của Tống Triều Dương, ngoại trừ chứa thành phần ma túy, còn có thành phần gây mê có thể khiến con người nhanh chóng chìm vào cơn mê!”

“Đúng vậy, sao cháu quên mất báo cáo giám định máu cơ chứ!” Lý Hương Quân vỗ tay, hưng phấn đáp.

Cô quan tâm nên loạn trí, quên mất lúc đó sau khi Đội trưởng Hàn có mặt ở hiện trường, ngay lập tức điều pháp y của đội phòng chống ma túy lấy mẫu máu của Tống Triều Dương.

Như vậy, vật chứng cũng có rồi. Cộng thêm lúc đó phát hiện có lỗ tiêm thuốc chích trên người Tống Triều Dương, căn bản có thể chứng minh, Tống Triều Dương bị người khác tiêm thuốc vào cơ thể. Mà ở phòng học của nhà trường cũng được, nhà vệ sinh trong tòa nhà dạy học cũng được, sân trường cũng được, thậm chí ở phòng y tế của nhà trường, đều không tìm được dụng cụ có thể dùng để sử dụng ma túy hoặc tiêm chích. Nên không thể chứng minh Tống Triều Dương chủ động sử dụng ma túy.

Vả lại bạn học cùng lớp cũng lên lớp thể dục trên sân trường có thể chứng minh Tống Triều Dương ngoại trừ ở phòng y tế và sân trường, không có đến những nơi chốn khác. Từ trong đoạn ghi hình giám sát trong ống kính camera, cũng có thể chứng minh đám học sinh không hề nói dối.

Toàn bộ chứng cứ đều có lợi cho Tống Triều Dương, có thể tẩy sạch hiềm nghi sử dụng ma túy của cậu ta.

Tội danh tàng trữ ma túy có thể xác định được do anh em Ngũ Phúc cố ý hãm hại, tẩy sạch hiềm nghi sử dụng ma túy cũng không còn vấn đề, bây giờ tội danh căn bản trên người Tống Triều Dương không còn lớn nữa.

“Hiện tại, chỉ còn sót lại một tội danh tấn công cảnh sát thôi!” Đội trưởng Tiết nhìn Lý Hương Quân nói.

“Chú Tiết, cháu biết vì vụ việc này, chú đã có cách nhìn khác với Tống Triều Dương, nhưng có vài lời cháu vẫn phải giải thích với chú đôi chút!” Lý Hương Quân nhìn Đội trưởng Tiết, nói một cách nghiêm túc.

Đội trưởng Tiết phủi tay, tùy ý đáp, “Chú có cách nhìn gì chứ?”

Xuất thân từ gia đình đặc biệt, người cha lại dấn thân vào ngành nghề tương đối nhạy cảm, từ nhỏ đến lớn Lý Hương Quân toàn tiếp xúc với người tinh tế, đoán ý qua lời nói và sắc mặt đã trở thành một trong những năng lực căn bản của cô, nên sao cô không thấy được việc nghĩ một đằng nói một nẻo của Đội trưởng Tiết.

Đội trưởng Tiết hiện giờ là người giải quyết chủ chốt của vụ án tấn công cảnh sát cùng với sử dụng và tàng trữ ma túy, thiên hướng của ông phần lớn có thể quyết định hành vi trong vụ án tấn công cảnh sát của Tống Triều Dương có thuộc dạng hành vi quá khích hay không. Nói trắng ra, nếu ý kiến của Đội trưởng Tiết thiên về phía đồng tình với cảnh sát bị thương, rất có thể Tống Triều Dương sẽ bị nhận định là phòng vệ quá mức dẫn đến hành động khiến người khác thương tật, thời hạn thi hành án có thể không nặng lắm, nhưng ở trong kia ba năm tháng, là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

“Chú Tiết, cả quá trình xảy ra vụ án chú hiểu rõ hơn ai hết!” Lý Hương Quân nhìn Đội trưởng Tiết, than thở một câu rồi nói, “Có lẽ theo cách nhìn của chú, thân là nghi phạm, đáng lẽ phải giải thích một cách thật thà, làm theo quy củ. Cháu cũng đồng tình điểm này, nhưng Tống Triều Dương không giống với đa phần nghi phạm khác, trước tiên, bản thân cậu ấy không phạm tội, mà bị người khác hãm hại. Trong tình huống như thế, có thể tưởng tượng được nội tâm kìm nén và cơn lửa thịnh nộ khi đó của cậu ấy. Vả lại kẻ hãm hại cậu ấy thông qua mối quan hệ của mình với cảnh sát, tiếp tục phái người tra tấn cậu ấy, dẫn đến sự phản kháng của cậu ấy là chuyện bình thường...”

“Cháu không cần nói, chú hiểu ý của cháu!” Đội trưởng Tiết phủi tay, ngắt lời của Lý Hương Quân, “Cũng do Đội phó Triệu tự chuốc lấy!”

Lý Hương Quân thở phào âm thầm, cô biết ý nghĩa câu nói này của Đội trưởng Tiết, tội danh tấn công cảnh sát của Tống Triều Dương, ông không định đào sâu thêm nữa.

“Cám ơn chú, chú Tiết!” Lý Hương Quân cám ơn từ tận đáy lòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện