Trong một văn phòng được thiết kế xa hoa, Vương Thanh với hình thể vạm vỡ mặc một bộ vest dựa người vào chiếc ghế xoay, hai chân vắt chéo đối diện với bàn làm việc, miệng ngậm một điếu thuốc, tay thì đang nghịch một chiếc bật lửa zippo.
“Anh Thanh, Vương tổng tới rồi!” Một người đàn ông thân hình đô con lộ ra vết xăm màu đen ở cổ gõ cửa rồi thò đầu vào nói với Vương Thanh.
Vương Thanh ngây ra một lúc, dường như anh ta nhớ ra Vương tổng mà đàn em nói tới là ai liền đứng phắt dậy rồi tiện tay vứt chiếc bật lửa zippo trong tay cho người đàn ông thân hình đô con ở cửa rồi chửi: “Mẹ nhà mày, não bị lừa đá đi rồi à, đại ca đến mà không mời người ta vào đi, lại còn thông báo cho bố mày nữa!”
Nhìn bộ dạng hung hãn của Vương Thanh, người đàn ông vạm vỡ có hình xăm luống cuống đỡ lấy cái bật lửa rồi nhanh chóng đứng gọn sang một bên mở cửa.
Còn chưa để Vương Thanh đi vòng qua cái bàn làm việc thì Vương Hưng Nghiệp đã đẩy cửa bước vào rồi.
“Không trách cậu ta được, là tôi bảo cậu ta vào xem trước xem liệu có phải cậu đang nghỉ ngơi không!” Vương Hưng Nghiệp cười he he rồi xua tay với người đàn ông đang sợ hãi đứng trước cửa.
Người đàn ông đứng sát vào cửa rồi ném bật lửa cho Vương Thanh: “Anh, bật lửa của anh ạ!”
“Cút!” Vương Thanh trợn tròn mắt chửi, người đàn ông lập tức lui ra rồi đóng cửa văn phòng lại.
“Đại ca sao lại rảnh rỗi tới đây thế này?” Vương Thanh vội vàng bảo Vương Hưng Nghiệp ngồi xuống rồi nói với vẻ cung kính: “Có chuyện gì anh cứ gọi điện thoại là được, hà tất phải vất vả đến đây?”
Nhìn thấy bộ dạng này của Vương Thanh, Vương Hưng Nghiệp cảm thấy rất thoải mái. Lý do không phải vì đàn em dưới trướng anh ta không có ai nhanh nhẹn mà đứa nào nhanh nhẹn thì không có bản lĩnh như Vương Thanh, có bản lĩnh thì đứa nào đứa nấy đều ương bướng khó bảo. Thế nên tuy Vương Thanh mới chỉ đến có hơn một tháng thôi mà Vương Hưng Nghiệp đã thấy càng nhìn lại càng ưng mắt.
Nhận lấy điếu thuốc Vương Thanh đưa tới bằng hai tay, Vương Hưng Nghiệp liền châm thuốc luôn. Sau khi rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra xong, Vương Hưng Nghiệp tựa người về sau, tìm một tư thế thoải mái rồi nói: “Ông chủ có việc giao phó, nói trong điện thoại không tiện, tôi chỉ đành đích thân đến một chuyến!”
“Anh à, anh cứ nói đi, em nghe đây!” Vương Thanh ngồi đối diện với Vương Hưng Nghiệp, hơi khom lưng xuống nói.
“Chuyện ở xưởng tạm thời mấy hôm nay cậu không cần quản nữa, cứ giao cho bọn Tiểu Lục đi! Cậu cũng không cần phải chạy đâu cả, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài hôm, ông chủ có việc giao cho cậu!”
“Vâng, lát nữa em sẽ bố trí luôn!” Vương Thanh nói luôn mà chẳng cần suy nghĩ gì.
Vương Hưng Nghiệp nhìn chằm chằm Vương Thanh, thử thăm dò xem khuôn mặt Vương Thanh có chút bất mãn gì không nhưng mặt mũi Vương Thanh vẫn phẳng lặng như nước dưới lòng sâu.
“Được, được lắm!” Vương Hưng Nghiệp vỗ một cái vào vai Vương Thanh rồi cười khen ngợi.
Nếu người bình thường nghe thấy những lời này của Vương Hưng Nghiệp thì chắc chắn sẽ nghi ngờ rằng liệu có phải ông chủ định đem con bỏ chợ hay không. Nhưng Vương Thanh lại có thể bình tĩnh đến vậy chứng tỏ là anh ta ít nhất là một người có bản lĩnh và cũng không giống như người khác, trong lòng có chuyện gì không hài lòng liền biểu hiện ra mặt.
“Tôi đoán là chuyện này rất quan trọng, nếu không thì ông chủ cũng không bảo cậu nghỉ ngơi trước mấy ngày đâu. Cậu cũng nên có sự chuẩn bị sẵn đi, đến lúc đó thì linh hoạt một chút, để tâm vào, đừng làm hỏng việc, không thì cả tôi và cậu đều mất mặt đấy!” Vương Hưng Nghiệp coi Vương Thanh như người của mình rất tự nhiên, anh ta cởi mở nói hết những lời trong lòng.
“Đại ca, anh yên tâm! Lời lẽ sáo rỗng em cũng chẳng nói nhiều làm gì. Kể cả
có mất đi cái mạng này em cũng đảm bảo sẽ làm tốt chuyện lần này!” Vương Thanh không vỗ ngực hô lớn, cũng chẳng sục sôi nghĩa khí mà nhìn Vương Hưng Nghiệp nói rất bình tĩnh.
“Cứ nói cái chuyện chết hay không chết làm gì!” Vương Hưng Nghiệp giơ ngón tay lên chỉ hờ vào Vương Thanh rồi cười nói: “Chuyện vào sinh ra tử mà để tôi với cậu phải làm thì nuôi cái bọn đàn em ở dưới ăn cơm làm gì?”
Vương Thanh không phản đối mà gật gật đầu.
“Tôi đoán có lẽ ông chủ đã để ý tới thân thủ của cậu rồi!” Vương Hưng Nghiệp chủ động phân tích với Vương Thanh: “Thêm vào đó là sự chững chạc và nhanh nhạy của cậu, thời khắc quan trọng cậu có thể ra tay được, vậy nên ông chủ mới xem trọng cậu!”
“Nếu không phải là đại ca nói đỡ cho em ở trước mặt ông chủ thì sao mà ông chủ biết được em làm việc thế nào? Thế nên em vẫn phải cảm ơn đại ca!” Vương Thanh với biểu hiện vô cùng cảm kích nói với Vương Hưng Nghiệp.
“Ha ha ha…” Vương Hưng Nghiệp cười sảng khoái, thực ra anh ta thích nhất là điểm này ở Vương Thanh. Căn bản là chẳng cần anh ta phải nói rõ thì Vương Thanh cũng có thể hiểu được mình đối xử tốt với anh ta thế nào.
“Yên tâm đi, chắc cũng không nguy hiểm lắm đâu. Nhưng tính bảo mật rất cao. Tới lúc đó ông chủ sẽ đích thân gọi điện thoại dặn dò cậu những cái chi tiết cụ thể!” Vương Hưng Nghiệp lại nói.
“Ngay cả đại ca cũng không biết sao?” Vương Thanh hơi kinh ngạc nói.
“Thế mới bảo tính bảo mật rất cao!” Vương Hưng Nghiệp nói: “Điều này cũng cho thấy ông chủ rất coi trọng cậu, chuyện lần này mà làm tốt thì yên tâm không thiếu phần ngon của cậu đâu!”
“Đại ca yên tâm. Có lợi ích hay không đối với em mà nói cũng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ có rượu uống, có thịt ăn, có gái chơi rồi thì kẻ chỉ có một thân một mình như em đây còn mong ước gì nữa đâu? Em đã thoả mãn lắm rồi. Nhưng những cái này đều là đại ca cho em, có chết em cũng không quên được. Chỉ cần có thể khiến ông chủ cảm thấy vui, chỉ cần khiến đại ca nở mày nở mặt thì dẫu cho đầu rơi máu chảy em cũng sẽ làm tốt chuyện này!”
“Cậu hiểu thì tốt!” Vương Hưng Nghiệp cười nói: “Mấy ngày này đừng tắt máy, hạn chế ra ngoài, gái thì cố gắng đừng chơi nữa, tĩnh dưỡng tinh thần cho tốt đi!” Vương Hưng Nghiệp lại dặn dò.
“Đại ca, em hiểu ạ!” Vương Thanh trịnh trọng gật đầu.
“Bên kho hàng vẫn còn có việc, tôi đi trước đây, nhớ lời tôi dặn đấy!” Vương Hưng Nghiệp trước lúc đi lại dặn thêm một câu nữa.
“Để em tiễn đại ca!” Nhìn thấy Vương Hưng Nghiệp đứng lên, Vương Thanh cũng vội đứng lên đi theo.
Ra khỏi cửa văn phòng thì Vương Hưng Nghiệp không cho Vương Thanh tiễn nữa. Anh ta đi thẳng tới cổng lớn của công ty giải trí, trên khuôn mặt của Vương Hưng Nghiệp lúc này vẫn nở một nụ cười đắc ý: Ông chủ quả không hổ danh là ông chủ, có thể nhìn thấu được tính cách và tâm thái của loại người như Vương Thanh. Chỉ mới nói có vài câu chân tình thôi mà đã khiến Vương Thanh cảm động đến mức suýt thì nước mắt nước mũi giàn giụa rồi.