Tống Triều Dương ngồi trên cái giường ghép lớn, giữa hai chân cậu đặt một tờ báo cũ đã bị mở đi mở lại tới mức rách đến nơi rồi. Nội dung của tờ báo cậu đã xem ba bốn lần rồi nhưng quả thực là cậu chẳng có việc gì làm, chỉ đành dùng cách này để giết thời gian.
Trong phòng giam, những phạm nhân khác ngồi tụ tập thành nhóm hai ba người lại với sau, có người dùng tờ báo làm thành lá bài để đánh poker, trong này cũng chẳng có gì mà cược thắng thua, ai thua sẽ bị đối phương búng vào trán.
Cũng có kẻ đang chém gió, hắn nói lịch sử lẫy lừng của bản thân khi ở ngoài. Nhưng tất cả mọi người đều tránh xa Tống Triều Dương, tựa như cậu là một con mãnh thú hay rắn độc vậy.
Ngày đầu tiên bị đưa tới đây, quản giáo đã đặc biệt dặn dò tất cả các phạm nhân khác trong nhà lao: Không được phép bắt nạt phạm nhân mới số hiệu 437. 437 chính là số hiệu của Tống Triều Dương ở trại giam.
Ma cũ dĩ nhiên chẳng coi lời của quản giáo là thánh chỉ, có kẻ lỗ mãng mới tới chưa lâu định dạy bảo cho Tống Triều Dương mới đến một trận. Kết quả là hắn vừa nhào tới liền bị Tống Triều Dương đạp cho một cái bắn luôn vào cái giường đối diện, đầu bị đập gây ra một vết thương lớn.
Quản giáo nghe được tin liền xông tới ngay nhà giam chỉ trong khoảng mười mất giây. Cái khiến tất cả phạm nhân ở nhà giam bất ngờ là sau khi quản giáo xem Tống Triều Dương có bị mất cọng lông nào không thì chẳng thèm hỏi một tiếng liền lôi luôn kẻ lỗ mãng đang nằm như chó chết kia ra khỏi nhà giam. Mấy hôm sau mới nghe nói là hôm đó hắn đã bị đưa tới khu tử hình. Từ đó về sau, tất cả phạm nhân đều cung kính e dè với Tống Triều Dương.
“Cạch!” Cánh cửa sổ nhỏ ở nhà giam được mở ra, lộ ra nửa khuôn mặt của quản giáo.
“Số 437, thẩm vấn!” Quản giáo ở bên ngoài hô lên.
Tất cả phạm nhân đều đang ngồi vô cùng ngoan ngoãn, mấy gã chơi poker vừa xong đã giấu bài giấy vào chỗ mà quản giáo không nhìn thấy được.
Tống Triều Dương ngây ra rồi khuôn mặt lập tức nở nụ cười mừng rỡ.
Sau lần trước gặp Lý Hương Quân thì cậu đã biết là mình sắp được ra ngoài rồi. Hậu quả trực tiếp là những ngày còn lại càng ngày càng khó chịu.
So với lúc bị bắt ở trường thì tâm trạng cậu lúc này đã có sự thay đổi rõ rệt.
Khi đó cậu không tìm được manh mối có liên quan đến ông nội, lòng dạ bắt đầu nguội lạnh, cậu cảm thấy kể cả có ngồi tù thì cũng chẳng có gì là ghê gớm cả. Nhưng sau sự tình cờ, cậu đã gặp được anh hai Mèo Rừng khiến trái tim cậu dấy lên niềm hy vọng vô hạn, nó tựa như phạm nhân sắp bị chặt đầu đột nhiên nhận được tin là bị phán sai vậy.
Tống Triều Dương vui mừng hét lớn lên rồi thò tay xuống gối lấy ra một xấp phiếu mua đồ rồi hất tung lên khắp nhà giam.
Phạm nhân ở trại giam không được trực tiếp nhìn thấy tiền. Người thân gửi tiền ở trại giam xong sẽ được đổi thành phiếu mua đồ, họ có thể mua thực phẩm và đồ dùng sinh hoạt ở trong trại giam. Số tiền này đều là Lý Hương Quân gửi vào, đến khi Lý Tương Tư biết việc Tống Triều Dương bị đưa tới nhà giam thì trại giam đã không cho gửi tiền nữa rồi. Bởi một tháng chỉ có thể gửi nhiều nhất 2000, nhiều hơn nữa thì trại giam cũng không nhận.
Tống Triều Dương bị giam ở đây chưa lâu, phiếu mua hàng cũng chẳng tiêu là mấy, hơn nữa thì phạm nhân ở cùng phòng giam cũng chẳng dám động tới cậu, vậy nên phiếu mua hàng ít nhất vẫn còn một nghìn bảy hay một nghìn tám gì đó.
Nhìn phiếu mua hàng giấy trắng mực đen bay ra như giấy vụn, các phạm nhân khác mắt sáng rực lên nhưng không ai dám động tới, tất cả đều ôm đầu ngồi trên giường.
Quản giáo mở cánh cửa phòng giam, nhìn thấy Tống Triều Dương đang sướng phát rồ nhưng lại chẳng hề trách móc mà chỉ trừng mắt lên rồi
đứng ở cửa đeo còng vào tay cho Tống Triều Dương.
“Người anh em, được ra rồi à?” Đàn anh của phòng giam hai tay ôm đầu, nghiêng đầu hổi.
“Đúng vậy!” Tống Triều Dương cười trả lời rồi bước ra khỏi nhà giam.
“Tử tế vào!” Quản giáo trước lúc ra khỏi cửa cầm dùi cui chỉ vào phạm nhân ở trong nhà giam hét lên rồi khoá cửa lại.
Các phạm nhân khác nhìn chằm chằm vào phiếu mua hàng mà cảm thấy vô cùng kích động, một người đàn ông to cao ở bên cạnh đàn anh đứng bật dậy rồi đạp một cái lên đầu năm người khác.
Đàn anh ngồi thẳng người lên, nhìn các phạm nhân khác rồi nói: “Đồ tồn của người mới cũng không nhiều, mỗi người một trăm, còn lại tao cất đi đã!”
“Đều nghe theo đại ca ạ!” Các phạm nhân khác nói.
Tống Triều Dương bị đưa tới phòng thẩm vấn, bên trong phòng thẩm vấn, ngoài Lý Hương Quân và Đội trưởng Tiết ra thì còn có một cảnh sát dường như là lãnh đạo trại giam.
“Tôi giao người cho hai người đấy!” Lãnh đạo trại giam cười với Lý Hương Quân rồi lại bắt tay Đội trưởng Tiết, sau đó ông ta đi khỏi phòng thẩm vấn.
“Sao rồi? Ở trong đó không bị ai bắt nạt chứ?” Lý Hương Quân nhìn Tống Triều Dương, quan tâm hỏi thăm.
Tống Triều Dương lắc lắc đầu: “Không ạ, quản giáo rất khách khí với em.”
“Đáng lẽ phải để cậu chịu chút khổ sở ở trong đó!” Lý Hương Quân trợn mắt nhìn Tống Triều Dương.
Chẳng cần nói, chắc chắn là Lý Hương Quân đã nhờ quan hệ đánh tiếng với trại giam, nếu không thì Tống Triều Dương không thể nhàn nhã như vậy được.
“Đây là đồ đạc lúc trước của cậu, xem xem có đúng không!” Đội trưởng Tiết đẩy một đống đồ đến trước mặt Tống Triều Dương, đó đều là những thứ như là quần áo và điện thoại mà Tống Triều Dương mang theo trước khi vào trại giam.
“Đúng là những cái này, không thiếu gì cả!” Tống Triều Dương gật gật đầu.
“Tôi đưa cậu đi thay quần áo!” Đội trưởng Tiết vỗ vào vai Tống Triều Dương rồi đưa cậu tới một căn phòng khác.
Mười phút sau, Tống Triều Dương rời khỏi trại giam.
Sau khi đi ra khỏi trại giam thì Đội trưởng Tiết lấy cớ có việc nên về Cục trước. Tống Triều Dương và Lý Hương Quân cũng hiểu là Đội trưởng Tiết vẫn có thành kiến với Tống Triều Dương. Ông ta có thể không chút tư lợi, dốc toàn lực ra để rửa sạch hiềm nghi của Tống Triều Dương đã là sự giúp đỡ rất lớn rồi.
“Lên xe!”
Lý Hương Quan ấn nút điều khiển trong tay, một chiếc Porsche đỗ bên đường lập tức kêu lên “Tít! Tít!”
“Uây, xem ra là chị lắm tiền lắm nhỉ!” Nhìn thân xe trơn bóng, tạo hình thời thượng, Tống Triều Dương cảm thán.
“Xe thể thao cỡ nhập môn mà thôi, tôi không tin là cậu lại để mắt tới đâu?” Lý Hương Quân kéo Tống Triều Dương ngồi vào xe rồi nói.
Tống Triều Dương lập tức nhớ ra thân phận của mình hiện tại là cháu trưởng của triệu phú nước ngoài, một chiếc xe thể thao phổ thông của Porsche trong mắt cậu có lẽ cảm giác giống như là người bình thường nhìn thấy xe đạp vậy. Tống Triều Dương không muốn lộ sơ hở trước mặt Lý Hương Quân nên không nói gì nữa.
Lý Hương Quân khởi động xe, tiếng động cơ kêu rầm lên vô cùng chói tai, chiếc xe thể thao ngay lập tức vút đi như một mũi tên biến mất khỏi cổng trại giam.