"Có gì không đúng sao?” Tống Triều Dương nửa cười nửa như không nói, giọng điệu có chút dồn ép.
La Anh Hoa gượng cười, đành nói: “Xem ra thiếu gia hiểu nhầm thật rồi. Người trong sạch sẽ luôn trong sạch, bất luận là người tốt hay người xấu đều không thể viết rõ hai chữ tốt xấu lên mặt. Tôi chỉ cần không hổ thẹn với lòng mình là được!”
Nói vậy là ý gì, mình hiểu nhầm gì chứ? Lẽ nào gã La Anh Hoa này trước đây từng làm việc gì có lỗi với mình?
“Mọi việc trước đây đã tan đi như mây khói, Tống Triều Dương bây giờ thực ra đã là một con người khác, ngài La không cần phải bận lòng!” Tống Triều Dương bóng gió, cậu muốn thăm dò xem La Anh Hoa này rốt cuộc biết được những gì.
La Anh Hoa ngạc nhiên ngẩng đầu lên, quan sát thật kỹ sắc mặt Tống Triều Dương, một hồi lâu sau mới nói: “Thiếu gia thực sự giống như đã biến thành người khác vậy!”
Tống Triều Dương bình tĩnh xoa mặt, giọng nói thản nhiên, “Diện mạo không giống với trước đây sao?”
“Không, tôi không nói về diện mạo!” La Anh Hoa lắc đầu, “Tôi muốn nói tới tính cách của thiếu gia.”
Quan sát biểu hiện của La Anh Hoa từ khi bước vào tới giờ, xem ra suy đoán của mình là đúng, thực sự có người tên là Tống Triều Dương. Trong lòng Tống Triều Dương thầm suy nghĩ.
“Tính cách của tôi trước đây thật sự rất tệ sao?” Tống Triều Dương cố tình hỏi.
La Anh Hoa mỉm cười, không hề phát hiện ra ngữ khí kì lạ của Tống Triều Dương, nói một cách hàm súc: “Trước đây thiếu gia đúng là có phần tinh nghịch!”
Tống Triều Dương hiểu ý của câu nói này, mỉm cười ngầm hiểu ý.
Xem ra Tống Triều Dương thật sự đích thực không được lòng người lắm. Tống Triều Dương cũng có thể hiểu được, một người đang nghèo khổ bỗng dưng giàu có, sẽ khó tránh phát sinh một số hành vi ngông cuồng, đắc chí, khiến người khác không ưa cũng là lẽ thường tình.
Đặc biệt là đối với một cậu nhóc từ bé không có ba mẹ ở bên, được bà nội nuôi lớn, tâm trí không chín chắn, bỗng nhiên vớ được niềm vui bất ngờ, tâm trạng khó tránh bị kích động, tính tình thay đổi cũng không phải không thể.
Mọi tư tưởng tiêu cực dồn nén trong lòng từ trước tới giờ đều có thể dần dần bộc phát, làm ra những việc khiến người khác không ngờ tới được.
“Cám ơn ngài La trước đây ra tay giúp đỡ, bất luận chú là vì lí do gì, nhưng ở đây tôi vẫn phải nói một câu cám ơn!” Tống Triều Dương nhìn La Anh Hoa, thành khẩn nói.
La Anh Hoa biểu hiện rất biết chừng mực, đây có lẽ cũng là tố chất cơ bản khi làm việc trong doanh nghiệp hình thức gia tộc. Tống Triều Dương không hiểu lắm về tình hình cụ thể của La Anh Hoa trong tập đoàn Đỉnh Lực, hiểu rất ít về tình hình của Tống Triều Dương thực sự, nhưng đối với cậu, lần này La Anh Hoa đã giúp một việc lớn, nói một tiếng cám ơn cũng là điều nên làm.
“Thiếu gia nặng lời rồi, tôi thực sự không dám!” Tống Triều Dương càng khách sáo, La Anh Hoa càng tỏ ra khiêm nhường cung kính, “Trước khi tôi về nước, ông chủ đã có liên hệ với các ban ngành liên quan, tôi chẳng qua chỉ là dùng sức ảnh hưởng của tập đoàn ở trong nước, làm một số việc đơn giản mà thôi. Đây vốn dĩ là công việc trong phận sự của tôi!”
Tống Triều Dương đương nhiên biết ông chủ mà La Anh Hoa nói chắc chắn là chủ tịch tập đoàn Đỉnh Lực, Tống Trường Sinh.
“Sau khi trở về hãy cho tôi gửi lời cảm ơn tới ông.” Tống Triều Dương nói. Bất luận là nguyên nhân gì cậu cũng đã nợ đối phương một món nợ ân tình.
“Thiếu gia không định gọi điện cho ông sao?” La Anh Hoa ngạc nhiên hỏi, “Chí ít cũng nên báo một tiếng bình an mới đúng!”
Tống Triều Dương chỉ biết gượng cười. Lẽ nào cậu lại nói với La Anh Hoa rằng cậu thực sự không có cách liên hệ với Tống Trường Sinh sao, cậu còn chưa nhìn thấy ông ấy trông như thế nào.
“Chắc chắn sẽ liên hệ, chẳng qua là muốn nhờ chú gửi lời trước!” Tống Triều Dương nói.
La Anh Hoa dùng ánh mắt kì quái nhìn Tống Triều Dương, nhìn chăm chú chừng vài phút.
Bất luận trong lòng dậy sóng, nghi ngờ thế nào đi nữa, nhưng Tống Triều Dương vẫn biểu hiện vô cùng bình tĩnh tự tin.
“Thiếu gia!”
La Anh Hoa dùng ngữ khí rất phức tạp gọi một tiếng.
“Ừ!” Tống Triều Dương khẽ trả lời, cậu còn đang nghĩ, biểu hiện của La Anh Hoa bây giờ tại sao kì lạ vậy.
“Có phải cậu không nhớ ra được điều gì không?” Sắc mặt La Anh Hoa vô cùng phức tạp khó nói.
Tống Triều Dương trong lòng dậy sóng, tới cả biểu cảm ngụy trang cũng quên luôn, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
“Sao cơ?” Tống Triều Dương ngạc nhiên hỏi một câu, đây cũng chính là suy nghĩ chân thực nhất trong lòng cậu.
“Tôi nói là việc
trước đây.” La Anh Hoa thở dài một tiếng, “Xem ra thiếu gia mất trí nhớ thật rồi!”
Tống Triều Dương hơi nheo mắt, biểu cảm trên mặt có phần nghiêm túc, cậu cố gắng để mình bình tĩnh lại, dùng tốc độ nhanh nhất để tiêu hóa mấy câu nói mà La Anh Hoa nói.
Lẽ nào La Anh Hoa thực ra đã biết thân phận thật của cậu, những điều này là cố tính nói ra cho mình biết.
Chỉ cần mình lấy lý do bị mất trí, không nhớ chuyện trước kia thì mọi việc đều trở nên hợp lý.
Lý Hương Quân mở tròn mắt nhìn Tống Triều Dương như nhìn người ngoài hành tinh.
“Mất trí?” Tống Triều Dương buột miệng nói, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Có phải như vậy không thiếu gia?” La Anh Hoa nhìn Tống Triều Dương nói.
“Tại sao chú lại nói tôi mất trí chứ?” Tống Triều Dương hỏi.
La Anh Hoa liền nhìn Tống Triều Dương bằng ánh mắt đầy ẩn ý, ông ta không biết nguyên nhân là gì khiến Tống Triều Dương biến đổi nhiều tới vậy. Lẽ nào thực sự bị va chạm khiến đầu óc có vấn đề, sau khi mất trí đã trở nên thông minh hơn?
Tống Triều Dương trong ấn tượng của ông ta vừa hống hách vừa ngông cuồng, ngốc nghếch như một kẻ đần độn. Tuy bề ngoài cung kính nhưng trong mắt mọi người của tập đoàn Đỉnh Lực, hai chữ thiếu gia cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
“Nếu như thiếu gia không mất trí thì sao có thể nào gặp tôi được? Sau khi gặp tôi sao lại có thể bình tĩnh thế này chứ?” La Anh Hoa khẽ cười nói.
“Tại sao tôi lại không dám gặp chú?” Tống Triều Dương lại hỏi.
Cậu không trả lời thẳng vấn đề La Anh Hoa hỏi nhưng trong ánh mắt La Anh Hoa, Tống Triều Dương làm vậy tương đương với việc ngầm thừa nhận.
Thực ra căn bản không cần Tống Triều Dương trả lời, La Anh Hoa trăm phần trăm đã có thể khẳng định, Tống Triều Dương đã không còn bất cứ ấn tượng nào đối với những việc trước đây. Tống Triều Dương vừa rồi khi nhìn thấy mình, cảm xúc bộc lộ ra trong ánh mắt hoàn toàn giống như nhìn người xa lạ. La Anh Hoa tự cho rằng mình tuyệt đối không nhìn nhầm.
“Vì tôi đã hại cho thiếu gia suýt nữa mất mạng. Cũng vì tôi mới khiến cho thiếu gia bị mất trí nhớ! Nếu như không phải vì những việc này, lão gia sao có thể để cậu một mình về nước.” La Anh Hoa thở dài một tiếng nói: “Nếu như cậu thực sự vẫn còn nhớ chuyện trước đây, gặp tôi rồi chẳng phải sẽ ngay lập tức muốn liều mạng với tôi sao? Chính là vì tôi mới khiến cậu mất đi thứ cậu muốn có nhất?”
“Là thứ gì?” Tống Triều Dương hỏi liền không do dự, cậu cũng rất muốn biết thứ mà mình muốn có nhất trong lời nói của La Anh Hoa là gì.
“Tiền?” La Anh Hoa khẽ nói một từ.
“Hơ hơ hơ…” Tống Triều Dương cười nhạt một tiếng. Kịch bản này là kẻ nào biên soạn vậy, sao mô típ cũ rích tới vậy?
“Bây giờ tôi cũng có rất nhiều tiền trong tài khoản ngân hàng.” Tống Triều Dương lạnh lùng nói.
“Nhưng so với những gì thiếu gia muốn, từng đó chẳng thấm tháp vào đâu!” La Anh Hoa lại nói.
Nói tới đây, Tống Triều Dương đại khái cũng đã hiểu được, thứ mà cậu muốn có được trong lời nói của La Anh Hoa tám chín phần là tài sản thừa kế của Tống Trường Sinh.
La Anh Hoa nói những điều này để thăm dò mình, hay là những việc này thực sự xảy ra với Tống Triều Dương thật?
Vậy Tống Triều Dương thật sự đi đâu rồi?
Việc suýt chút nữa hại chết Tống Triều Dương thật sự, khiến cậu ta mất trí nhớ mà La Anh Hoa nói là gì?
Tống Triều Dương thầm suy nghĩ, lông mày nhíu chặt lại.