"Lẽ nào thiếu gia không hề cảm thấy tò mò sao?” Nhìn Tống Triều Dương đang nhíu chặt mày, La Anh Hoa càng cảm thấy kì quặc, một người cho dù thay đổi lớn thế nào đi nữa, cho dù mất đi toàn bộ kí ức trước đây thì cũng không nên xuất hiện tính cách trái ngược hoàn toàn so với trước đây chứ? La Anh Hoa cho rằng, Tống Triều Dương bây giờ có phần trấn tĩnh đến mức quá đáng. Ông cảm thấy rằng, người ngồi trước mặt mình đây hình như không phải là Tống Triều Dương mà là ông của Tống Triều Dương, chủ tịch Tống Trường Sinh của tập đoàn Đỉnh Lực.
“Tò mò!” Tống Triều Dương giãn lông mày, ngồi thẳng người dậy nói.
“Nói thử xem!” Tống Triều Dương cầm chén trà lên uống một hớp, dáng vẻ hoàn toàn giống như nghe đọc sách.
Nhưng điều đó lại khiến La Anh Hoa càng cảm thấy kì lạ hơn, sao lại giống như đang nói một chuyện không hề liên quan tới cậu ta vậy?
La Anh Hoa gượng cười một tiếng dở khóc dở cười, lần lượt kể lại.
Không biết có phải thực sự đã từng xảy ra những việc này hay không nhưng Tống Triều Dương cũng chỉ lắng nghe như là một câu chuyện.
Tống Triều Dương thật sự hai năm trước khi vừa được Tống Trường Sinh đón về bên cạnh vẫn còn là một cậu bé rất ngoan ngoãn nghe lời, biết điều. Tống Trường Sinh tuy không tỏ ra đặc biệt cưng chiều cậu ta nhưng cũng thực sự không tệ. Xế hộp biệt thự, bảo mẫu, tài xế có đủ, còn để cậu ta vào học tại trường quý tộc tốt nhất Nam Dương. Thậm chí không bao lâu sau còn công khai phần tài sản thừa kế ông ta để lại cho Tống Triều Dương: Một phần ba toàn bộ tài sản của ông.
Phải biết rằng, tính cả người cha trên danh nghĩa của Tống Triều Dương, Tống Trường Sinh tổng cộng có bốn người con cả trai lẫn gái. Cũng có nghĩa là Tống Triều Dương còn có hai người chú và một người cô. Cho dù chia đều, theo lý mà nói Tống Triều Dương cũng chỉ có thể nhận được một phần tư tài sản của Tống Trường Sinh.
Cũng từ sau vụ việc đó, Tống Triều Dương bắt đầu dần dần hiện nguyên hình. Ngông nghênh, hống hách, vô phép vô tắc, vô cùng hung hăng. Theo như pháp luật của Nam Dương, tội trạng Tống Triều Dương mắc phải đủ để xử bắn mấy lần. Cũng chỉ vì tầm ảnh hưởng của Tống Trường Sinh quá lớn, lại bỏ tiền an ủi người bị hại, sau đó chạy quan hệ nên Tống Triều Dương mới có thể thoát chết, thậm chí tránh được họa tù tội. Nhưng Tống Triều Dương đã bị liệt vào danh sách không được chào đón, vĩnh viễn không được đặt chân vào Nam Dương. Theo như cách nói của La Anh Hoa hiện giờ, Tống Triều Dương khi đó cho rằng đằng sau vụ việc này có bóng dáng của La Anh Hoa.
Sau đó Tống Triều Dương được Tống Trường Sinh đưa tới Mỹ, vì Tống Triều Dương có hộ chiếu trong nước, cần phải về nước mới có thể làm thủ tục, và trong tập đoàn Đỉnh Lực, La Anh Hoa vẫn đang phụ trách việc làm ăn ở trong nước nên việc này chủ yếu là do La Anh Hoa phụ trách. Tống Triều Dương cũng được La Anh Hoa đi theo cùng tới nước Mỹ.
Nhưng tới Mỹ không bao lâu, Tống Triều Dương xảy ra một sự cố ngoài ý muốn.
Một buổi tối nọ, căn biệt thự của Tống Triều Dương bị hỏa hoạn.
Tống Triều Dương mắc kẹt ở tầng ba bị ép nhảy lầu thoát thân, kết quả ngã vỡ đầu mất trí luôn. Tống Triều Dương nằm viện ở Mỹ suốt nửa năm, vết bỏng mặc dù đã được điều trị khỏi nhưng bệnh mất trí nhớ thì không có cách nào chữa trị.
Bảo mẫu, bảo vệ, tài xế ở cùng đều bị chết cháy, ngoài Tống Triều Dương bị bỏng nặng, còn chút hơi thở ra thì chỉ có một người thợ làm vườn còn sống.
Căn cứ theo lời của thợ làm vườn trước khi chết, người phóng hỏa là La Anh Hoa.
Đáng tiếc không đợi tới khi cảnh sát chính thức thẩm vấn, người làm vườn cũng chết trong phòng bệnh, nguyên nhân không rõ ràng. Cảnh sát điều tra nửa năm nhưng không điều tra ra vết tích của bất cứ ai, hơn nữa nguyên nhân chủ yếu gây ra hỏa hoạn là do thiết bị điện không được sử dụng hợp lý gây ra.
Sau khi được chữa lành xuất viện, Tống Trường Sinh liền sắp xếp cho Tống Triều Dương về nước. Không biết có phải vì muốn đề phòng có người hạ độc thủ với Tống Triều Dương hay không mà Tống Trường Sinh đã sửa lại thông báo tài sản thừa kế, toàn bộ tài sản của tập đoàn không còn liên quan gì với Tống Triều Dương, Tống Trường Sinh chỉ để lại cho Tống Triều Dương một khoản tiền không đặc biệt nhiều trong mắt hai người chú và một người cô của cậu ta, đồng thời ủy thác Lý Hương Quân xử lý tất cả mọi chuyện ở trong nước của Tống Triều Dương.
Sau khi nghe xong, Tống Triều Dương không nói bất cứ lời nào, sắc mặt cũng không có biểu cảm gì cả.
Ngược lại Lý Hương Quân khẽ thở dài một tiếng, sắc mặt lộ ra vẻ buồn rầu.
“Những điều này đều là thật sao?” Lý Hương Quân thất thần hỏi, cô nhấc bàn tay ngọc ngà lên, khi những ngón tay thon thả chuẩn bị chạm vào da mặt Tống Triều Dương mới giật mình bừng tỉnh, giống như bị ong đốt một nhát, lập tức rụt tay lại, mặt ửng đỏ.
Trong lòng Tống Triều Dương cũng giống như một viên đá ném xuống mặt hồ, làm dấy lên từng đợt sóng lăn tăn, cho dù cậu có ngờ nghệch thế nào đi nữa cũng
biết Lý Hương Quân có tình cảm với mình.
La Anh Hoa sửng sốt nhìn hai người, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.
Thiếu gia không phải vẫn thích mẫu loli sao? Lẽ nào mất trí rồi tới sở thích cũng thay đổi?
Nhưng quay lại nhìn Lý Hương Quân, La Anh Hoa lại tỏ ra hiểu vấn đề. Lý Hương Quân bây giờ đang trong thời điểm quyến rũ nhất. Có lẽ nam giới từ tám tuổi đến tám mươi tuổi ai nhìn thấy cô cũng sẽ động lòng, tới bản thân ông ta cũng không thể tránh khỏi.
Tống Triều Dương từ đầu chí cuối đều không quên sự tồn tại của La Anh Hoa, sau khi định thần liền đằng hắng khẽ một tiếng.
“Tại sao trước đây lại có người cho rằng, những việc nhằm vào tôi là do ngài La ngầm thao túng?” Tống Triều Dương hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
La Anh Hoa khẽ thở dài, nhìn Tống Triều Dương nói: “Tôi và vợ của nhị gia là họ hàng xa!”
Nhị gia, chính là Tống Diệu Vinh, người con trai thứ hai của Tống Trường Sinh, cũng chính là chú hai trên danh nghĩa của Tống Triều Dương.
Trong gia tộc quyền quý, không bao giờ thiếu những tình tiết thế này.
“Vậy tại sao chú lại nói cho tôi biết những điều này?” Tống Triều Dương lại hỏi, “Nếu như tôi mất trí thật, đối với chú mà nói, việc này vĩnh viễn giấu kín trong lòng không phải sẽ càng tốt hơn sao?”
La Anh Hoa gượng cười một tiếng, “Rừng rộng lớn, loài chim nào cũng có! Gia sản của lão gia lớn là vậy, khó tránh được có kẻ có ý đồ, chỉ hận không thể khuấy động cho nước càng đục thêm, như vậy bọn họ mới có thể được lợi. Vì thế cho dù bây giờ tôi không nói, sớm muộn cũng có một ngày thông tin ở trong nước của thiếu gia được truyền tới Nam Dương, tới khi đó chắc chắn cũng sẽ có người nói cho cậu biết những việc này, điều mà họ muốn là để cậu về Nam Dương, ngoài việc tiếp tục tranh giành tài sản ra, chắc chắn cũng sẽ dụ dỗ cậu báo thù! Tôi không muốn để cậu tiếp tục hiểu nhầm mình, càng không muốn trở thành cái gai trong mắt thiếu gia.”
Những kẻ có ý đồ trong lời nói của La Anh Hoa chắc là một bộ phận người ủng hộ Tống Triều Dương ở trong tập đoàn Tống Thị? Xem ra Tống Triều Dương thực sự cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chí ít cũng có được vài người ủng hộ.
Sau khi trầm ngâm giây lát, Tống Triều Dương bình tĩnh nói: “Những điều ngài La nói, tôi coi toàn bộ là một câu chuyện để lắng nghe!”
La Anh Hoa nhướng mày, không kìm được định lên tiếng. Tống Triều Dương khẽ xua tay, tiếp tục nói: “Đúng như ngài La nói, trước khi tôi tới Kinh Thành, đúng là tới mình tên là gì tôi cũng không biết!”
La Anh Hoa khẽ thở phào, Tống Triều Dương nói như vậy theo ông thực ra là thừa nhận việc mình mất trí nhớ, tới Lý Hương Quân ngồi bên cạnh cũng nhận định như vậy.
Hành động của Tống Triều Dương bây giờ đối với La Anh Hoa mà nói thực ra là kết quả tốt nhất.
Bất kể đằng sau những việc nhằm vào Tống Triều Dương trước đây có phải là do ông thao túng hay không, và người được lợi nhất là ai, nhưng bất luận đối với Tống Triều Dương hay là đối với những người coi Tống Triều Dương là rào cản mà nói, cục diện như hiện tại cứ tiếp tục duy trì thực ra cũng là kết cục tốt nhất.
“Tôi cũng không biết những việc mà ngài La nói là thật hay giả!” Tống Triều Dương nói tiếp.
Trái tim vừa mới hạ xuống của La Anh La lại giật thót lên. Nghĩ lại cũng đúng, bất cứ ai khi gặp phải cục diện thế này, chỉ dựa vào lời nói một phía của mình thì sao có thể tin lời mà kẻ thù trên danh nghĩa của mình nói ra chứ.
Tống Triều Dương hơi dừng lại một chút, đổi giọng nói, “nhưng đối với tôi mà nói, mọi thứ đã qua đều không còn liên quan gì với tôi nữa, bao gồm cả Tống Trường Sinh. Nếu như có thể, tôi định trả lại toàn bộ tiền cho ông ấy!”
“Cậu điên rồi sao?” Lý Hương Quân giật mình kêu lên một tiếng, “Phải chăng đầu óc cậu có vấn đề, không đơn thuần chỉ là mất trí nhớ?”
Vẻ mặt Lý Hương Quân giống như gặp phải ma, lập tức đứng bật dậy. Đó là một khoản tiền kếch xù khiến cô nhìn thấy hai chân cũng phải mềm nhũn, tại sao Tống Triều Dương nói không cần là không cần!