"Chuyện này vẫn nên uỷ thác cho chị làm thì hơn!” Tống Triều Dương lập tức ra quyết định, cậu nhìn Lý Hương Quân nói. Mặt trăng chiếu xuống nước nhìn thì đẹp nhưng thực chất đều là giả tạo.
Đây là suy nghĩ chân thực trong lòng Tống Triều Dương lúc này. Bây giờ cậu không muốn dây dưa với bất kỳ ai không liên quan cả, hơn nữa cậu còn rất nghi ngờ số tiền này vốn dĩ sẽ không tới tay cậu. Bởi cậu không có bất kỳ mối quan hệ gì với Tống Triều Dương thật. Cậu tin chắc rằng kể cả người khác không biết chân tướng sự việc nhưng Tống Trường Sinh chắc chắn sẽ biết. Bậc kỳ tài có thể tay trắng khởi nghiệp, vận hành khối đế quốc doanh nghiệp lớn mạnh như vậy chắc chắn không phải là kẻ ngốc, cháu trưởng của mình có phải thật hay không thì làm gì có chuyện mà ông ta không biết.
Lúc này cậu chỉ muốn nắm được tung tích thật sự của ông nội, ông còn sống hay đã chết thì ít ra cũng phải có một thông tin chính xác.
“Không thể nào!” Lý Hương Quân nói chắc như đinh đóng cột: “Xem ra tôi nhất định phải đưa cậu tới bệnh viện để kiểm tra lại, ngoài việc bị mất trí nhớ ra thì não cậu còn có vấn đề gì nữa đúng không?”
Tống Triều Dương tự cười giễu, cậu không tranh biện chuyện này với Lý Hương Quân.
La Anh Hoa ở bên cạnh cứ như là một bức tượng vậy, ông vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. Miệng ông ta há hốc, hai mắt trợn tròn nhìn Tống Triều Dương tựa như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
“Thiếu gia à, cậu có biết là điều này đồng nghĩa với cái gì không?” Mãi một lúc lâu sau, La Anh Hoa mới lẩm bẩm nói.
“Có nghĩa là một xu tôi cũng chẳng có được, sau này sẽ phải tự lực cánh sinh!” Tống Triều Dương cười nói.
“Không, không chỉ như vậy!” La Anh Hoa chầm chậm lắc đầu, ông nhìn chằm chằm vào Tống Triều Dương.
“Cậu sẽ bị cô lập hoàn toàn!” Ngữ khí của La Anh Hoa vô cùng chậm rãi: “Bởi vì sẽ chẳng có bất cứ ai tin rằng đây là suy nghĩ thực sự của cậu đâu! Kẻ không thích cậu sẽ cho rằng cậu đang thả con săn sắt bắt con cá rô, sẽ càng thêm kiêng dè cậu. Người bảo vệ cậu thì sẽ cho rằng cậu đã bỏ rơi bọn họ, họ sẽ cảm thấy tuyệt vọng.”
“Cũng có khả năng khiến lão gia càng thêm không thích cậu!” Ngập ngừng vài giây, La Anh Hoa lại nói tiếp: “Mức độ thân thiết giữa người thân hoàn toàn không chỉ nằm ở việc có liên hệ huyết thống với nhau.”
Tất nhiên Tống Triều Dương hiểu được hàm ý trong những lời này của La Anh Hoa: Kể cả giữa những người thân, thậm chí là chí thân thì sau thời gian dài xa cách thì quan hệ cũng sẽ trở nên nhạt nhoà. Huống hồ Tống Triều Dương thật và Tống Trường Sinh xa cách hơn mười năm lại chưa từng tiếp xúc. Đối với Tống Trường Sinh mà nói thì tình cảm của ông đối với Tống Triều Dương thực chất rất đơn giản. Nguyên nhân chủ yếu là cảm giác áy náy của ông với cháu trưởng chứ thực chất ông chẳng hề có tình cảm thực sự gì với Tống Triều Dương thật cả.
“Vậy thì đã sao?” Tống Triều Dương khẽ thở một hơi rồi ung dung nói.
“Cậu thật sự không để tâm sao?” La Anh Hoa ngẩng đầu lên nhìn Tống Triều Dương, tựa như đang chứng minh là Tống Triều Dương có lẽ đang nói dối vậy.
Tống Triều Dương không đáp, khuôn mặt cậu vô cùng bình thản.
“Tại sao lại trái ngược lớn như vậy cơ chứ?” La Anh Hoa có chút hồn xiêu phách lạc, dường như tín ngưỡng mà ông theo đuổi cả đời bỗng chốc sụp đổ vậy.
Biểu cảm của La Anh Hoa không giống như đang giả vờ, điều này càng làm tăng thêm độ tin cậy những việc mà ban nãy La Anh Hoa nói.
Có thể bịa ra được câu chuyện ly kỳ như vậy chắc chắn có thể tránh được sự điều tra của những người chú tâm tới. Nếu không thì thân phận giả mạo của cậu có thể bị người khác vạch trần bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu rồi.
Nếu như không có việc như là Tống Triều Dương bị người ta mưu sát, mất trí nhớ… thì thuần tuý là thừa thãi rồi.
Nếu chỉ đơn giản là mất trí nhớ thì đã không qua mắt được sự suy đoán của những người khác.
Nhưng tại sao đến bây giờ mới để cậu biết những chuyện này? Tại sao khi sắp đặt thân phận cho cậu, trong tài liệu không có một chữ nào nhắc tới những chuyện này?
Điều quan trọng nhất là Tống Triều Dương thật đang ở đâu?
“Nếu có thể thì chú hãy giúp tôi liên hệ với ông ấy, tôi muốn gặp mặt ông ta!” Tống Triều Dương bình tĩnh nói.
“Ai cơ?” La Anh Hoa vô thức hỏi.
“Ừm… Chủ tịch Tống!” Tống Triều Dương không biết phải xưng hô với Tống Trường sinh thế nào cho thích hợp.
“Hê hê…” La Anh Hoa không kìm được mà cười khẩy: “Xem ra cậu không chỉ mất trí nhớ mà còn điên mất rồi, lại còn gọi lão gia là chủ tịch Tống nữa?”
Hàng lông mày của Tống Triều Dương bất giác chau lại, đối với cậu thì ông nội chỉ có một, cách xưng hô này không thể gọi bừa bãi được.
“Tôi sẽ đi bẩm cáo với lão gia!” Cơ miệng của La Anh Hoa trở giật giật gượng gạo, ông rất muốn cười mà không cười được.
“Kể cả những lời mà cậu nói ban nãy, tôi cũng sẽ báo cáo lại thành thực với lão gia!” La Anh Hoa lại thở dài nói.
“Đây cũng là chuyện mà tôi muốn nhờ vả La tiên sinh!” Tống Triều Dương khẽ gật gật đầu.
“Tôi không biết lão gia sẽ xử lý thế nào, cũng không biết là ông ấy có chịu gặp cậu hay không?” La Anh Hoa có chút ủ rũ.
“Tất nhiên là mọi cái đều do ông ấy làm chủ. Nếu ông ấy có thể bớt ra
được chút thời gian thì phiền chú chuyển lời lại ngay với tôi!” Tống Triều Dương khách khí nói.
Lý do mà Tống Triều Dương muốn gặp Tống Trường Sinh chỉ có một, cậu muốn chứng thực một chuyện là thân phận hiện tại của cậu liệu có phải do ông nội đích thân sắp đặt hay không. Nhưng cậu không hề quá nôn nóng. Nếu như đã đụng mặt với Mèo Rừng rồi thì cậu tin chắc rằng trừ khi Mèo Rừng chết, nếu không thì anh ta chắc chắn sẽ tới tìm cậu. Đến lúc đó tất cả nghi vấn đều sẽ có lời giải đáp.
Tập đoàn Đỉnh Lực không phải công ty ma, Tống Trường Sinh cũng không phải dạng lìu tìu. Có thể để cậu lấy danh nghĩa của Tống Triều Dương về nước thì chắc chắn phải được sự đồng ý của Tống Trường Sinh. Bởi vốn dĩ bản thân cậu là giả, cậu không có bất kỳ quan hệ thân thuộc gì với Tống Trường Sinh, thế nên mới nói người có thể làm được chuyện này phải vô cùng lợi hại.
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng lên mấy tiếng gõ cửa, nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào.
“Chào tiểu thư và hai vị tiên sinh, xin hỏi khách quý tối nay đã tới đủ chưa, chúng tôi đem các món nóng lên luôn được chưa ạ?”
“Cho lên đi!” Tống Triều Dương gật gật đầu với nhân viên phục vụ, cậu không hề trưng cầu ý kiến của Lý Hương Quân mà nói luôn với La Anh Hoa: “La tiên sinh, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện nhé!”
La Anh Hoa hồn xiêu phách lạc lắc lắc đầu, ông ủ rũ đứng lên, trạng thái tinh thần trông có vẻ không được ổn cho lắm.
“Cảm ơn thiếu gia!” La Anh Hoa liếc nhìn nhân viên phục vụ đang bê đồ ăn vào, ông dùng ánh mắt bất thường nhìn Tống Triều Dương nói: “Bây giờ đừng nói là ăn cơm, đến ngay cả cảm giác hít thở tôi cũng cảm thấy không chân thật nữa rồi, đầu óc tôi lúc này đang hỗn độn như cái nồi thập cẩm, tôi cần phải bình tĩnh lại!”
Nhìn bộ dạng của La Anh Hoa, Tống Triều Dương cảm thấy rất buồn cười. Nhưng cậu vẫn đứng lên lễ phép tiễn La Anh Hoa ra ngoài.
Đối với Tống Triều Dương, tuy lần gặp mặt này khiến cậu có chút không kịp trở tay nhưng cũng coi như là không có nguy hiểm gì. Tuy cậu nghi ngờ bàn tay đằng sau chuyện này có khả năng không phải ông nội nhưng mọi sắp đặt tuy li kỳ mà lại rất hợp lý. Tống Triều Dương nhìn ra được rằng La Anh Hoa hoàn toàn không hề nghi ngờ về thân phận của cậu, ngược lại ông ta còn năm lần bảy lượt thăm dò xem cậu có hài lòng với tình hình hiện nay của bản thân hay không. Mục đích thực sự cuối cùng thì vẫn là lo ngại chuyện Tống Triều Dương dòm ngó di sản của Tống Trường Sinh.
Kết quả là một lời nói của cậu đã khiến La Anh Hoa bị doạ đến mức hết hồn.
Lý Hương Quân vẫn đang chìm trong suy tư, đến ngay cả việc La Anh Hoa rời đi cô cũng chẳng phát hiện ra. Mãi cho tới lúc Tống Triều Dương quay lại vỗ vào vai cô một cái thì cô mới bừng tỉnh.
“Đi rồi sao?” Nhìn phòng riêng chỉ còn lại mỗi mình mình và Tống Triều Dương, Lý Hương Quân lấy làm lạ hỏi.
Tống Triều Dương không nói gì mà chỉ gật gật đầu.
“Tại sao trạng thái của ông ta trông lại còn kỳ lạ hơn cả cậu thế?” Lý Hương Quân chau mày hỏi.
“Ý chị là sao?” Tống Triều Dương cảm thấy khó hiểu.
“Trông cứ như là ông ta mới là người bị mất trí nhớ, bỗng nhiên biết được chân tướng sự việc, cảm thấy không chấp nhận nổi vậy!” Lý Hương Quân nói.
Tống Triều Dương cười khổ lắc lắc đầu: “Đối với một vài người mà nói thì nếu kết quả của một số thứ vượt quá phạm vi mà anh ta nghĩ mình có thể kiểm soát được thì khó tránh việc niềm tin sẽ bị lay động. Tự tin quá đà cũng chẳng phải việc gì tốt đẹp cả!”
Lý Hương Quân có chút không hiểu, cô chậm rãi nghĩ vài phút xong mới do dự hỏi: “Ý của cậu là ông ta muốn kiểm soát cậu?”
“Chắc là vậy?” Tống Triều Dương không chắc chắn nói: “Chị không thấy rằng biểu hiện của ông ta rất kỳ lạ sao? Bắt đầu từ lúc trước khi yêu cầu gặp mặt em, kể cả hôm nay nói với em những cái gọi là chân tướng sự việc!”
“Cậu không tin ông ta sao?” Lý Hương Quân ngờ vực hỏi.
“Chẳng có gì gọi là tin hay không tin cả, sau này có lẽ sẽ chẳng còn phát sinh qua lại gì nữa rồi!” Tống Triều Dương khẽ thở dài một tiếng.