"Cháu đích tôn của phú hào hàng đầu Đông Nam Á?” Tống Triều Dương hỏi lại một câu.
“Không đơn giản chỉ là như vậy!” Lý Hương Quân lắc đầu, nói: “Cậu hiểu quá ít về con người Tống Trường Sinh rồi!”
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Nếu như phân tích toàn bộ mọi mối quan hệ cho cậu nghe, có thể cậu sẽ cảm thấy nhàm chán, tôi sẽ nói thẳng cho cậu biết, với thân phận hiện giờ của cậu, chỉ cần không gây ra họa lớn, cơ bản không ai dám làm khó dễ cậu!”
“Thế nào mới là họa lớn?” Tống Triều Dương liền hỏi theo phản xạ.
“Phóng hỏa giết người, đầu hàng bán nước!” Lý Hương Quân trả lời không cần suy nghĩ.
Tống Triều Dương nghe xong trong lòng không khỏi giật mình, cậu càng chắc chắn rằng thân phận này không phải do ông nội mình sắp đặt. Nguyện vọng của ông nội mình là muốn mình sống bình an, chứ không phải để mình nổi trội.
“Vậy há chẳng phải là thân phận hiện giờ của tôi có thể tự tung tự tác ư?” Tống Triều Dương cười nhạt hỏi.
“Có thể nói như vậy, chỉ cần cậu không làm quá!” Lý Hương Quân ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu nói.
Tống Trường Sinh vốn dĩ có quan hệ thân mật với một số cán bộ cao cấp, lại cộng thêm quan hệ của Tống Triều Dương với nhà mình, chỉ cần không đắc tội với nhân vật cấp cao, bất luận là dùng tiền hay dùng quyền đều có thể giải quyết ổn thỏa.
“Vậy việc tôi bị cảnh sát tra tấn bức cung, lại bị giam nhiều ngày như vậy thì sao?” Tống Triều Dương lại hỏi.
“Điều này không giống nhau!” Lý Hương Quân lắc đầu nói: “Khi cậu mới xảy ra chuyện bị bắt giam, cảnh sát liền tra tấn bức cung, việc này đúng là sự cố ngoài ý muốn, không ai ngờ tới. Sau đó vụ án nhanh chóng có manh mối, hơn nữa tầm ảnh hưởng của vụ án rất rộng, quá nhiều người quan tâm, có thể đoán định cậu không nguy hiểm. Vì thế mới không công bố thân phận của cậu. Hơn nữa bất luận là tôi hay La Anh Hoa đều cho rằng làm theo trình tự thông thường sẽ tốt hơn!”
“Ý là việc này không hề dùng tới các quan hệ liên quan tới thân phận của tôi?” Tống Triều Dương bật cười nói. Nói rằng thân phận mình rất không đơn giản, nhưng lại không giúp đỡ được là bao.
“Đương nhiên không phải!” Lý Hương Quân phủ nhận: “Nếu như không phải vì thân phận của cậu, sao có thể điều tra phá án nhanh như vậy chứ?”
Vì Tống Triều Dương là cháu đích tôn của Tống Trường Sinh, vì thế nên mới ủy thác mình trở thành người giám hộ của Tống Triều Dương. Vì mình là con gái của Lý Tứ Hải, nên mới kinh động tới Cục trưởng Điền của thành phố, vì đội phó đội phòng chống ma túy tra tấn bức cung theo ý của Diêu Kim Tiền là con trai Diêu Chí Khang, Cục trưởng Cục an ninh khu Tây, Tống Triều Dương không chịu sỉ nhục liền phản kích, kèm thêm việc Hứa Tất Thành lợi dụng thân phận đặc biệt, xông vào phòng giam của đội phòng chống ma túy, suýt chút nữa dùng tới súng, làm lớn sự việc, khiến Diêu Chí Khang biết được đầu đuôi sự việc. Để bảo vệ bản thân, Diêu Chí Khang đành bỏ xe giữ tướng, cuối cùng điều tra ra sự việc, trả lại sự trong sạch cho Tống Triều Dương.
Nếu như không phải vì mối quan hệ giữa Lý Hương Quân, Hứa Tất Thành và cậu, nếu như Tống Triều Dương chỉ là người bình thường, chắc nửa đời còn lại của cậu sẽ sống trong tù.
“Vì vậy mới nói, người tôi biết ơn nhất chính là chị!” Tống Triều Dương thở dài một tiếng.
“Nhận tiền rồi phải giúp cậu thôi!” Lý Hương Quân đáp lời như đang nói đùa, nhưng trong lòng không hề có cảm thấy vui vẻ chút nào.
“Thực ra cậu cũng biết rằng, nếu như không phải vì thân phận của cậu, nếu đổi lại là người khác, chắc chắn sẽ không có kết quả thế này!” Lý Hương Quân khuyên nhủ.
Mệnh số trời định, có nhân sẽ có quả. Nếu như không phải người bí ẩn này sắp đặt thân phận Tống Triều Dương cho mình, sao mình có thể tới học trường Thực Nghiệm số 4, sao có thể gặp được Lý Tương Tư.
Không có Lý Tương Tư đương nhiên cũng không thể nào xảy ra xung đột với Mục Đức Cao, cũng không thể có xung đột với anh em Ngũ Phúc, càng không thể bị vu oan giá họa.
Vì thế mới nói, hiện giờ Tống Triều Dương không hề cảm thấy biết ơn thân phận này một chút nào cả.
Tống Triều Dương hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Muốn điều tra ra lai lịch của thân phận hiện tại thì nhất định phải biết việc ủy thác của mình là ai sắp xếp cho Lý Hương Quân. Và nhất định phải tiếp xúc với Tống Trường
Sinh hoặc tập đoàn Đỉnh Lực, và những việc này nhất định phải thông qua Lý Hương Quân mới có thể điều tra được manh mối sự việc.
“Tôi vẫn muốn biết một số chân tướng sự việc!” Tống Triều Dương thở dài một hơi nói.
“Hà tất phải làm vậy?” Lý Hương Quân hơi mủi lòng nói.
Cô cho rằng Tống Triều Dương vẫn canh cánh trong lòng nguyên nhân khiến mình mất trí nhớ, không chấp nhận thân phận hiện tại cũng chính vì nguyên nhân này.
Tống Triều Dương dừng lại một lát, như thể đang cân nhắc điều gì đó, không tới một phút, lại như quyết định điều gì đó. Cuối cùng cậu mới ngẩng đầu lên nhìn Lý Hương Quân nói: “Tôi cũng không phải kẻ ngốc, thân phận này lợi hại như vậy, tôi cứ xem như tôi chính là Tống Triều Dương!”
Lý Hương Quân cuối cùng cũng thở phào, cô thực sự suy nghĩ cho Tống Triều Dương, sợ rằng Tống Triều Dương sẽ đi vào chỗ bế tắc, hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ với tập đoàn Tống Thị.
“Nhưng có một số việc tôi vẫn phải làm rõ, tôi hi vọng chị có thể giúp em!” Tống Triều Dương nhìn Lý Hương Quân chân thành nói.
Tống Triều Dương cho rằng, nếu như mình muốn nhìn thấu một số việc, chắc chắn không thể đi vòng qua Lý Hương Quân. Cậu nghi ngờ rằng, mình căn bản không thể liên hệ được với Tống Trường Sinh hoặc tập đoàn Tống Thị, vì mình căn bản không phải cháu đích tôn của Tống Trường Sinh mà là kẻ giả mạo, ngay cả La Anh Hoa cũng không biết, có lẽ chỉ có Tống Trường Sinh mới biết.
Điều duy nhất Tống Triều Dương nghĩ không ra chính là, La Anh Hoa rõ ràng đã từng gặp Tống Triều Dương thật sự, nhưng tại sao lại không nghi ngờ mình.
Tống Triều Dương không tin, mình và Tống Triều Dương thật sự giống nhau tới vậy. Một số phương diện như ngữ khí nói chuyện, hành vi cử chỉ và thói quen hàng ngày, cách xử lý vấn đề bao gồm cả khí chất của một con người cũng có thể thay đổi, có thể dùng mất trí nhớ để giải thích, bởi đầu bị thương, cho dù đột nhiên trở nên thông minh cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng ngoại hình thì sao, vóc dáng và chiều cao thì sao?
Trong việc này chắc chắn có vấn đề, nhưng Tống Triều Dương không biết vấn đề nằm ở người nào? Và người sắp đặt thân phận này cho mình, làm thế nào có thể không để lại chút sơ hở nào?
Tống Triều Dương loáng thoáng cảm thấy, mình rất có thể đã suy đoán tới bên lề chân tướng sự việc, nói không chừng ở giữa chỉ cách một tờ giấy, chỉ cần dùng ngón tay chọc nhẹ sẽ biết được toàn bộ sự việc. Vì thế cậu càng nôn nóng muốn thông qua Lý Hương Quân để tìm ra manh mối mà mình muốn biết.
Nghe Tống Triều Dương nói vậy, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân trong lòng hơi căng thẳng, liền trả lời theo phản xạ: “Có lẽ sẽ có nguy hiểm!”
Lý Hương Quân vẫn luôn cho rằng Tống Triều Dương muốn tìm ra hung thủ thật sự hại mình mất trí nhớ. Nhưng khi gặp La Anh Hoa lúc trước, La Anh Hoa tuy không nói rõ, nhưng việc này chắc chắn có liên quan tới hai chú và cô của Tống Triều Dương. Tống Trường Sinh vì sự an toàn của Tống Triều Dương nên mới cho cậu một khối tài sản thừa kế kếch xù, toàn bộ những thứ khác, Tống Triều Dương sẽ không tham gia vào nữa, thậm chí còn đưa Tống Triều Dương về nước. Từ đó có thể thấy rằng, ngay cả Tống Trường Sinh cũng biết, nếu như ông không sớm quyết đoán, tiếp tục giữ Tống Triều Dương ở bên cạnh mình, sẽ xảy ra một số việc thậm chí tới bản thân ông cũng không kiểm soát được.