Điệp Viên Kỳ Quái

Suy đoán


trước sau

Tống Triều Dương lúc này vẫn kiên quyết muốn điều tra những việc lúc trước, nếu để những người khác của nhà họ Tống biết được liệu có khi nào họ sẽ cho rằng Tống Triều Dương vẫn có ý muốn tranh đoạt di sản không? Hoặc giả họ nghĩ rằng Tống Triều Dương muốn báo thù, nếu vậy thì Tống Triều Dương sẽ rất nguy hiểm.

Tống Triều Dương biết Lý Hương Quân lo lắng điều gì, cậu trầm ngâm một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Nếu cần thiết thì em có thể ký bất kỳ thoả thuận gì nói rõ là bản thân từ bỏ tất cả quyền thừa kế!”

“Nếu cậu muốn báo thù thì đây là cái mà đến ngay cả Tống Trường Sinh cũng không muốn thấy!” Lý Hương Quân trịnh trọng nói.

“Sao tôi còn mơ đến báo thù được chứ?” Tống Triều Dương cười tự giễu: “Chẳng qua tôi muốn biết những chuyện trước kia mà thôi: Về cha và mẹ đã qua đời của tôi, về người bà đã nuôi dưỡng tôi nên người. Tôi có thể từ bỏ điều tra về chân tướng của việc khiến tôi mất trí nhớ nhưng tôi muốn biết những chuyện trong quá khứ!”

“Cậu có thể làm như vậy là tốt nhất!” Lý Hương Quân chậm rãi nói nhưng tâm trạng cô càng lúc lại càng nặng nề.

Người ta hay bảo phụ nữ khi yêu thì IQ sẽ tụt xuống âm, Lý Hương Quân cũng không phải ngoại lệ. Đến khi cô tỉnh lại từ sự đau thương oán hận thì đầu óc sẽ khôi phục lại trạng thái nhanh nhẹn minh mẫn thôi.

Cảnh tượng nói chuyện với cha ở trong thư phòng còn chưa qua được một hai tiếng đồng hồ, Lý Hương Quân sao có thể quên được.

Lý Hương Quân có thể cảm nhận được rất rõ là cha Lý Tứ Hải lo lắng cho mình. Sự lo lắng của ông xuất phát từ việc cô quan tâm quá mức tới Tống Triều Dương.

Lý Tứ Hải tuy là người vô cùng kín kẽ nhưng người hiểu ông nhất chắc chắn là người nhà. Bằng sự mẫn cảm của mình, Lý Hương Quân có thể cảm nhận được rằng thái độ của cha Lý Tứ Hải đối với Tống Triều Dương có chút vi diệu. Thậm chí Lý Hương Quân còn phát giác ra được sự nguy hiểm đang rình rập trong đó.

Từ mối quan hệ của dì thì đáng nhẽ cha phải thân thiết với Tống Triều Dương mới đúng. Liệu có phải bởi cha cho rằng Tống Triều Dương sẽ rơi vào vòng nguy hiểm vì chuyện di sản của Tống Trường Sinh nên mới có thái độ như vậy hay không?

Lý Hương Quân dựa vào những cái mình đã biết mà suy luận ra vô số khả năng, nhưng tất cả mọi thứ đều chỉ là suy đoán của cô. Hơn nữa tận đáy lòng Lý Hương Quân còn có một mối lo sợ rằng liệu có phải cha vì Tống Triều Dương mà đang chuẩn bị một vài việc quan trọng hay không. Vậy nên khi mà cô còn chưa hiểu rõ được chân tướng sự việc thì cô không dám nói với Tống Triều Dương về những suy đoán của mình. Nhưng Lý Hương Quân đã quyết định tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với cha về việc của Tống Triều Dương.

“Tôi còn có một thỉnh cầu nữa!” Tống Triều Dương quay người lại đối diện với Lý Hương Quân, nói: “Tôi hy vọng chị có thể giữ bí mật!”

“Tất nhiên tôi sẽ làm vậy!” Lý Hương Quân nói với chút giận dỗi bởi biểu cảm của Tống Triều Dương vô cùng nghiêm túc. Bản thân cô ngày hôm nay đã như vậy rồi, Tống Triều Dương không nên không tin tưởng cô như vậy.

“Ý tôi là không được nói với bất kỳ ai, chỉ có tôi và chị biết chuyện, chỉ có tôi và chị âm thầm điều tra!” Tống Triều Dương lại nói.

Tống Triều Dương không biết rốt cuộc là ai đứng sau sắp đặt, lúc trước cậu từng điều tra rồi nhưng không ra được bất cứ manh mối nào. Lý Hương Quân căn bản là cũng chưa từng nhắc tới việc Lý Tứ Hải đang theo dõi Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương đang đề phòng, cậu ấy đang đề phòng cái gì? Vì sợ người của gia tộc họ Tống biết được sao?

Bởi cô không đoán ra được rốt cuộc là cha Lý Tứ Hải có ý đồ gì với Tống Triều Dương nên Lý Hương Quân lúc này khá là nhạy cảm, việc đầu tiên cô nghĩ tới đó là có nên nói với cha hay không. Nếu cô nói với cha thì sẽ có kết cục thế nào? Liệu việc này có gây nguy hiểm tới Tống Triều Dương hay không?

Lý Hương Quân không ý thức được việc che giấu biểu cảm của mình, cô vô tình lộ ra sự hoảng loạn, điều này đã bị Tống Triều Dương tinh ý phát hiện ra.

Trong lòng Tống Triều Dương bỗng thảng thốt, cậu nghĩ ngay đến một khả năng: Nhất định là Lý Hương Quân biết được chuyện gì mà cậu không
biết, hơn nữa chuyện này còn có liên quan rất lớn đến cậu, nếu không khi cậu yêu cầu Lý Hương Quân giữ bí mật tuyệt đối thì cô sẽ không lộ ra biểu cảm như vậy.

Rốt cuộc là cái gì?

Tống Triều Dương vẫn luôn cho rằng Lý Hương Quân chỉ là một người trung gian bình thường, cô không hề biết rốt cuộc là ai đã uỷ thác mình. Đây cũng là cái mà Lý Hương Quân luôn nói với cậu. Nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Hương Quân lúc này thì rõ ràng là cô đã tiếp xúc được với chút gì đó.

Sắc mặt của Tống Triều Dương trở nên tái mét, trong tiềm thức của mình cậu không tin là Lý Hương Quân sẽ hại cậu. Nhưng lý trí lại mách bảo rằng Lý Hương Quân lúc này chắc chắn đã liên đới tới việc của cậu.

Miệng của Tống Triều Dương vô thức mấp máy, cậu rất muốn hỏi Lý Hương Quân là liệu có phải cô đã biết ai là người sắp đặt thân phận cho cậu hay không. Nhưng cậu chỉ có suy nghĩ này trong vài giây rồi lập tức từ bỏ. Thứ nhất, cậu khẳng định rằng Lý Hương Quân tuyệt đối sẽ không làm hại cậu, nếu bản thân cậu gặp nguy hiểm mà Lý Hương Quân phát giác ra được thì nhất định cô sẽ nói với cậu. Thứ hai, cậu sợ là sẽ kinh động tới người sắp đặt thân phận cho cậu.

“Cậu cứ yên tâm, ngoài cậu và tôi ra, tôi tuyệt đối sẽ không nói với người thứ ba.” Lý Hương Quân trịnh trọng nói.

Tống Triều Dương vô thức gật gật đầu, nhìn biểu cảm rõ ràng là trong lòng cậu đang có suy tư. Kỳ thực cậu vẫn nghi ngờ không biết rốt cuộc là Lý Hương Quân lúc này đang ở góc độ nào.

Nhìn bộ dạng thẫn thờ của Tống Triều Dương, Lý Hương Quân không hề lên tiếng làm phiền. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trong lòng Lý Hương Quân cũng vô cùng hỗn loạn. Cô rất muốn làm tốt chuyện mà Tống Triều Dương nhờ mình, lại càng muốn biết cha Lý Tứ Hải rốt cuộc muốn Tống Triều Dương làm gì, nhưng Lý Hương Quân biết rằng cô không thể hỏi. Nếu để cha biết được việc cô vẫn chưa cắt đứt với Tống Triều Dương thì ông chắc chắn sẽ dùng biện pháp gì đó, hoặc là nhắm vào cô, hoặc là nhắm tới Tống Triều Dương, nhất định ông sẽ không nương tay.

Lý Hương Quân im lặng không nói gì nhưng Tống Triều Dương đã âm thầm quan sát cô. Cuối cùng, cậu nhìn thẳng vào Lý Hương Quân không chút kiêng dè. Tống Triều Dương nhìn ra được sự vô định, sự lo lắng trong ánh mắt của Lý Hương Quân, nhưng trong đó lại chẳng hề có chút trốn tránh hay áy náy.

Tống Triều Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn không hề muốn nghi ngờ Lý Hương Quân.

“Sao thế, sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi?” Lý Hương Quân hơi chau mày lại, cô nhìn Tống Triều Dương hỏi. Cô không phải là một cô bé mười bảy mười tám tuổi, cô có thể nhìn ra được sự yêu mến, ngưỡng mộ hay dò xét từ ánh mắt của Tống Triều Dương.

Đôi mắt của Tống Triều Dương vừa sáng lại vừa sâu, nó tựa như một cái hồ sâu không đáy vậy, không hề gợn sóng. Lý Hương Quân không hiểu cậu có ý gì.

“Không có gì?” Tống Triều Dương lắc lắc đầu nói, cậu né tránh ánh mắt của Lý Hương Quân.

“Việc cậu bảo tôi sẽ nghĩ cách, hễ có thông tin gì tôi sẽ báo lại cho cậu ngay, cậu không cần phải lo!” Lý Hương Quân lại nói.

Tống Triều Dương gật gật đầu.

Lý Hương Quân do dự một hồi, cuối cùng cô mím môi rồi quyết định nói ra.

“Lý Tương Tư… về phía Lý Tương Tư thì cậu vẫn nên chú ý chừng mực!”

“Ừm? Có chuyện gì à?” Tống Triều Dương chau mày hỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện