Điệp Viên Kỳ Quái

Đòn mạnh


trước sau

"Cô Trương, là Mục Đức Cao ra tay trước…” Lý Tương Tư bước lên trước một bước, đứng trước mặt cô giáo nói.

Còn chưa nói xong, Tống Triều Dương đứng sau lưng liền kéo Lý Tương Tư lại.

Lý Tương Tư quay đầu lại, dùng ánh mắt không hiểu nhìn Tống Triều Dương, không biết Tống Triều Dương có ý gì.

Tống Triều Dương không nói gì, khẽ lắc đầu.

Lý Tương Tư thở mạnh một hơi qua mũi, như thể vô cùng không phục, càng giống như giận Tống Triều Dương vì sao không giải thích?

Dưới sự chỉ đạo của cô giáo, hai nam sinh đứng bên cạnh muốn dìu Mục Đức Cao từ trên bàn xuống, nhưng không biết Mục Đức Cao còn khăng khăng điều gì, chỉ ngồi thẳng người dậy, sau đó dùng cánh tay không bị thương, vịn chặt mép bàn.

Nhưng cảnh này vừa hay lọt vào mắt Mục Đức Cao, lại là Lý Tương Tư ra mặt giúp Tống Triều Dương, cậu ta càng cho rằng Tống Triều Dương là một kẻ hèn kém, nực cười là mình lại bị một kẻ như vậy đánh cho không có sức chống trả, Mục Đức Cao trong lòng càng thêm căm phẫn.

“Đồ vô dụng…” Mục Đức Cao rít qua kẽ răng hai từ.

Tống Triều Dương lập tức bật cười, dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Mục Đức Cao.

“Tinh thần đánh xong má trái chuyển qua má phải, đánh hết má phải vẫn chưa thỏa mãn, lại vội vàng xông lên chịu đòn, không bị đánh không hài lòng của mày khiến tao rất bội phục, và kỳ lạ là, lẽ nào mày thần kinh không bình thường, thích bị ngược đãi?”

Giọng Tống Triều Dương vô cùng mỉa mai, nhưng vừa dứt lời, một cú tát nữa liền giáng xuống mặt Mục Đức Cao, âm thanh giòn tan.

Nữ giáo viên đôn đốc tự học buổi sáng sững sờ!

Bạn học cùng lớp đang đứng vây quanh cũng sững sờ!

Những học sinh lớp khác đang đứng ngoài cửa lớp, ghé sát kính cửa sổ cũng sững sờ.

“Anh bạn này lợi hại quá…” Một học sinh khác lớp, cũng là học sinh có tiếng tăm khâm phục khen ngợi một câu.

Làm thế này là không hề sợ đắc tội người ta rồi.

Người quen biết Mục Đức Cao tuyệt đối đều dám chắc rằng, sau này Mục Đức Cao và Tống Triều Dương nhất định không chết không thôi!

“Cậu… cậu… cậu…” Cô giáo giơ tay chỉ vào Tống Triều Dương, giận tới mức run rẩy, lắp bắp nói không lên lời.

“Cậu học sinh này thật hống hách!” Một hồi lâu sau cô giáo mới xuôi giận, lớn tiếng quát mắng Tống Triều Dương.

“Tôi cần gặp Hiệu trưởng, tôi không tin không ai trị được cậu…” Cô giáo tức giận quát lên, lấy điện thoại gọi điện.

Mình đã tới xử lý vụ việc này rồi, học sinh vẫn dám ra tay ngay trước mặt mình, điều này chứng tỏ học sinh này căn bản không xem mình hoặc vai trò của giáo viên ra gì, trong lòng tất cả mọi người làm nghề giáo viên, tình huống này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Mục Đức Cao lắc mạnh vai, hai nam sinh dìu hai bên cậu ta liền cảm thấy một luồng lực mạnh đẩy vào ngực mình, người bất giác lùi sau một bước, buông tay dìu Mục Đức Cao theo phản xạ.

Mục Đức Cao dùng một tay để chống đỡ, chậm rãi thẳng người lên, sau đó ngồi xổm trên bàn, nhấc gót chân, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều tập trung ở chân trước và tay trước, giống như tư thế ngồi xổm trong tư thế quân đội, nhưng đứng không vững lắm, hai chân hơi run, cơ thể có chút lảo đảo.

Tống Triều Dương nhìn động tác của Mục Đức Cao, đồng tử hơi co lại.

Xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định!

“Hôm nay mày đối xử với tao thế nào, sau này tao sẽ đáp trả gấp trăm lần!” Mục Đức Cao nhìn Tống Triều Dương nói, tiếng nói không lớn nhưng vô cùng dữ tợn và nham hiểm.

“Tao đợi mày!” Tống Triều Dương bình tĩnh nói, trên mặt vẫn giữ nụ cười không quan tâm.

Cô giáo đứng bên cạnh tức tới phát điên, trong sự nghiệp dạy học của mình, cô chưa bao giờ gặp phải học sinh nào hung hăng như hai người trước mặt.

“Cút… cậu cút ngay ra ngoài cho tôi…” Cô giáo tức giận run người, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, lấy tay chỉ ra ngoài cửa, nghiêm giọng nói với Tống Triều Dương.

Lý Tương Tư muốn đứng ra giúp Tống Triều Dương tranh biện vài câu, nhưng bị Tống Triều Dương cản lại.

Tống Triều Dương khẽ gật đầu với Lý Tương Tư, sau đó lại liếc nhìn Mục Đức Cao, quay người chuẩn bị rời khỏi lớp học.

Đúng trong lúc này, cơ thể đang ngồi xổm của Mục Đức Cao bất ngờ chùng xuống, cánh tay không bị thương chống mạnh xuống bàn, hai chân đạp lên mặt bàn, giống như một con hổ ẩn mình trong lùm cây quan sát con mồi chuẩn bị tùy cơ hành động nắm bắt được cơ hội hiếm có, nhào người về phía Tống Triều Dương.

Mục Đức Cao hơn nghiêng đầu, há miệng, để lộ hàm răng dính máu, cắn về phía động mạch cổ của Tống Triều Dương.

Khoảng cách mỗi lúc một gần, Mục Đức Cao thậm chí có thể nhìn thấy được quỹ tích đập có quy luật của động mạch chính trên cổ Tống Triều Dương. Nghĩ tới việc cuối cùng cũng có thể
báo thù Tống Triều Dương, trên mặt Mục Đức Cao nở một nụ cười dữ tợn.

“Tao giết chết mày… tao giết chết mày…”

Suy nghĩ báo thù một lần nữa lại xuất hiện trong đầu Mục Đức Cao, tưởng tượng khoái cảm sau khi báo thù, toàn thân Mục Đức Cao nóng bừng, máu huyết phấn khích như thể đang sôi sục.

Mọi thứ xảy ra chỉ trong tích tắc, bất luận là giáo viên hay Lý Tương Tư gần sát bên cạnh hay là những bạn học đang đứng quan sát xung quanh đều không có thời gian phản ứng, chỉ có thể giương mắt nhìn Mục Đức Cao sắp sửa cắn đứt mạch máu của Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương giống như có mắt sau gáy, bất ngờ quay người, thân người phát lực, tay phải giơ thẳng, giống như một cây thương với thân thương đang rung lên, quật về phía Mục Đức Cao đang nhào tới.

“Bụp!” Một tiếng động trầm mạnh giống như chùy sắt đánh xuống mặt đất, động tác của Tống Triều Dương càng nhanh hơn, học sinh tròn mắt đứng xem xung quanh thậm chí không nhìn thấy quỹ tích vận động của cú đấm này, chỉ thấy trên mặt Mục Đức Cao phun ra một dòng máu đỏ tươi.

Bị Tống Triều Dương đấm mạnh lên mặt, động tác bổ nhào về phía Tống Triều Dương của Mục Đức Cao sững lại, người giống như một chiếc lá bị gió thu thổi rụng gặp phải gió lốc, bay lên với tốc độ cực nhanh, không ngừng lăn lộn trên không trung.

Những học sinh tinh mắt thậm chí có thể nhìn thấy, trong tia máu phun ra từ miệng Mục Đức Cao có xen lẫn mấy thứ phát ra ánh sáng trắng, nhìn kĩ thì ra là răng bị đánh gãy.

Lực của cú đấm này rất mạnh, cơ thể của Mục Đức Cao bay qua đám người đứng xem, rơi mạnh xuống bàn học phía trước, phát ra tiếng động lớn.

Những chiếc bàn học đổ xuống theo tiếng động, giống như đẩy đổ domino, cho đến hàng đầu tiên gần sất bục giảng, tất cả đều bị húc đổ toàn bộ.

Cơ thể Mục Đức Cao ngay sau đó trượt xuống đất, răng nghiến chặt, hai mắt nhắm nghiền, cả người mềm nhũn, không nhúc nhích.

Tống Triều Dương không cho cậu ta có cơ hội kêu rên, một đấm đánh ngất Mục Đức Cao.

Mục Đức Cao nằm chúi mặt xuống đất, nghiêng đầu, để lộ ra nửa gương mặt, miệng không ngừng hộc máu chảy ra đất, chả mấy chốc đã tụ thành một vũng, rất giống cảnh trong ti vi hoặc trong phim điện ảnh.

“A…” Một tiếng thét chói tai vang lên khiến mọi người phải giơ tay bịt tai theo phản xạ.

Mọi người liền nhìn về phía giọng thét, thấy bên cạnh Mục Đức Cao mà một nữ sinh gầy gò yếu ớt, hai tay bịt chặt mắt, hình như không dám nhìn cảnh tượng thảm khốc dưới chân mình, cả người cô run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.

Vừa hay Mục Đức Cao rơi xuống dưới chân cô.

Tới lúc này, học sinh vây quay mới bừng tỉnh, những nữ sinh nhút nhát liên lục kêu lên thất thanh. Có người vừa kêu gào vừa chạy ra khỏi lớp học. Có người sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn, không thể nhích chân, chỉ có thể đứng tại chỗ run rẩy.

Toàn bộ mọi học sinh đều nhìn thấy Mục Đức Cao nằm rạp trên mặt đất, một hồi lâu sau mới di chuyển ánh mắt nhìn lên mặt Tống Triều Dương, khi bắt gặp ánh mắt của Tống Triều Dương, mọi người đều né tránh theo phản xạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Tống Triều Dương.

Lớp trưởng cố gắng trấn tĩnh đôi chút, chen qua đám người đang đứng ngây ở đó, bước tới bên cạnh Mục Đức Cao.

Mục Đức Cao để lộ nửa bên mặt máu me bê bết, nhìn không thấy chỗ nào lạnh lặn, khóe miệng vẫn không ngừng chảy máu, cả người không còn chút sức sống nào cả.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện