Lớp trưởng cố gắng kiểm soát nỗi sợ hãi, nghiến chặt răng, kiềm chế không để mình nôn ói.
Sau đó liền từ từ cúi người xuống, giơ tay, run rẩy sờ về phía người Mục Đức Cao.
Đầu tiên cậu nắm lấy cánh tay không bị thương của Mục Đức Cao muốn kéo cậu ta dậy, nhưng người Mục Đức Cao mềm nhũn như một sợi bún, nhấc lên là một sợi, buông xuống thành cả một đống.
Lớp trưởng hít một hơi khí lạnh, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Cậu do dự một lát, giơ tay đặt lên lồng ngực của Mục Đức Cao.
Khi tiếp xúc tới phần ngực, có thể cảm nhận được cảm giác ấm nóng, nhưng ngay lập tức, sắc mặt lớp trưởng trở nên tái nhợt.
Bên cạnh lớp trưởng còn có một nam sinh vóc dáng cao lớn, nhìn có vẻ khá bạo gan. Cậu ta nhìn thấy sắc mặt lớp trưởng biến đổi, trong lòng giật mình, cũng cúi xuống, giơ ngón tay đặt dưới mũi Mục Đức Cao.
Chỉ khẽ kiểm tra một chút, nam sinh cao lớn giống như bị rắn cắn, vội vàng rụt tay lại, sắc mặt tái mét.
“Không… không thở nữa rồi…” Nam sinh run rẩy nói.
Toàn bộ mọi người nghe được câu nói này đểu sợ hãi mở tròn mắt, không ngờ vụ án giết người thực sự lại xảy ra ngay trước mặt mình.
“Giết người rồi… giết người rồi…” Nữ sinh gầy gò yếu đuối đang dùng tay bịt mắt nghe thấy vậy, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ, thét lên một tiếng thất thanh, âm thanh chói tai khiến màng nhĩ mọi người đau buốt.
“Giết người rồi… giết người rồi… giết người rồi… giết người rồi…”
Không ngờ ngay trước mắt mình, một học sinh lại đánh chết một học sinh khác.
Cô giáo sợ hãi tới mức kính rơi xuống đất cũng không lo nhặt, mấp máy đôi môi run rẩy, lẩm bẩm lặp đi lặp lại mấy lần.
“Cậu mau chạy đi!” Lý Tương Tư cúi đầu, ghé sát tai Tống Triều Dương thì thầm một câu. Sắc mặt cô cũng tái mét, lồng ngực không ngừng nhấp nhô, thở dốc.
Mặc dù xuất thân của cô không tầm thường, từ nhỏ cũng đã nghe nói nhiều nhưng lớn từng này rồi, ngoài trên tivi ra, đã có khi nào nhìn thấy người chết thật đâu, đừng nói là tận mắt chứng kiến hiện trường giết người.
Nhưng cũng may cô trấn tĩnh hơn những người khác nhiều, ngay lập tức phản ứng ra, nghĩ ngay tới hậu quả của việc Tống Triều Dương giết người.
Mau bảo cậu ta bỏ trốn, chạy càng xa càng tốt, vĩnh viễn không cần quay lại.
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lý Tương Tư.
“Đi thôi, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?” Thấy Tống Triều Dương vẫn không hề có ý nhúc nhích, Lý Tương Tư liền gắt lên một câu, đẩy mạnh Tống Triều Dương một cái.
Tống Triều Dương vẫn không động đậy, Lý Tương Tư lo lắng, cô còn tưởng rằng Tống Triều Dương cũng bị sợ hãi ngây người, liền giẫm mạnh một cái lên chân Tống Triều Dương.
“Á…” Tống Triều Dương đau tới mức hít một hơi khí lạnh, cậu đang nghển cổ trừng mắt nhìn Mục Đức Cao nằm trên mặt đất, căn bản không chú ý tới động tác của Lý Tương Tư ở bên cạnh.
“Làm gì vậy?” Tống Triều Dương nhấc chân lên lắc lắc.
“Mau chạy thôi, cậu điên rồi sao?” Lý Tương Tư hạ thấp giọng nói, tiếng nói run run: “Mình sẽ gọi điện cho Hứa Tất Thành ngay bây giờ, bảo cậu ấy sắp xếp đưa cậu rời khỏi Kinh Thành!”
Tống Triều Dương trong lòng có phần cảm động, Lý Tương Tư thực sự rất quan tâm tới mình.
“Tới lúc nào rồi mà cậu vẫn còn tâm trạng cười được?” Thấy nụ cười trên mặt Tống Triều Dương, Lý Tương Tư nôn nóng nói, thi thoảng lại quay đầu liếc nhìn xung quanh, hình như sợ hãi có người tới bắt Tống Triều Dương.
“Vẫn chưa tới mức đó!” Tống Triều Dương mỉm cười thản nhiên.
Thấy Tống Triều Dương không những không đi ra ngoài lớp học, ngược lại còn đi về phía Mục Đức Cao đang nằm trên mặt đất, Lý Tương Tư lo lắng túm lấy vạt áo Tống Triều Dương, vội vàng hỏi: “Cậu đi làm gì, cậu điên rồi sao?”
Tống Triều Dương đành phải dừng bước, kiên nhẫn nói: “Yên tâm đi, Mục Đức Cao không dễ bị đánh gục vậy đâu, cậu ta lợi hại lắm, lúc này cùng lắm là ngất đi thôi, mình đi gọi cậu ta dậy!”
Lý Tương Tư dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Tống Triều Dương, bán tín bán nghi nói: “Cậu đừng gạt mình!”
“Sao có thể gạt cậu chứ, yên tâm đi, không chết người được, vẫn chưa tới mức phải chạy trốn!” Tống Triều Dương nói.
Lý Tương Tư buông vạt áo Tống Triều Dương ra, đi sát sau lưng cậu.
Từ nhỏ cậu đã luyện võ, mặc dù đối thủ mớm chiêu giao đấu vĩnh viễn chỉ có một mình ông nội, nhưng dưới sự dạy bảo nghiêm khắc của ông nội, kinh nghiệm thực chiến của Tống Triều Dương kì thực cũng rất phong phú.
Vì khi hai người giao đấu, ông nội không bao giờ nương tay, Tống Triều Dương khi còn nhỏ hầu như ngày nào cũng bị đánh tím bầm mặt mũi. Đều là thương tích hai ngày trước chưa khỏi, qua hai ngày lại bị ông đánh thêm thương tích mới.
Trong điều kiện huấn luyện khắc nghiệt như vậy, Tống Triều Dương vẫn ngày đêm luyện không ngừng nghỉ suốt mười mấy năm, điều này cũng khiến
cậu có được kinh nghiệm đối kháng vô cùng phong phú và khả năng kiểm soát cực mạnh.
Khi Mục Đức Cao hất bạn học muốn dìu cậu ta ra, ngồi xổm trên bàn học, Tống Triều Dương lập tức nhìn ra sơ hở: Mục Đức Cao đang dồn sức, chuẩn bị tìm cơ hội đánh lén. Tống Triều Dương đương nhiên không bỏ qua cơ hội dạy bảo Mục Đức Cao một bài học sâu sắc, vì thế cậu tạo điều kiện cho Mục Đức Cao có thể đánh lén một cách tự nhiên, chỉ có điều cầu không ngờ rằng, mục đích cuối cùng của Mục Đức Cao là giết chết cậu!
Cho dù là vậy cậu cũng không ra tay quá đáng. Cú đấm đó đánh Mục Đức Cao bay xa bảy tám mét, lộn mấy vòng trên không, nhìn có vẻ rất uy lực và Mục Đức Cao hiện giờ cũng giống như lành ít dữ nhiều, nhưng kì thực Tống Triều Dương đã thu bớt sức, chỉ đánh dập cơ mặt của Mục Đức Cao, không mấy nguy hại tới xương và hộp sọ. Tống Triều Dương cũng rất tự tin với khả năng kiểm soát lực của mình.
Từ sau khi giao đấu với Vương Thanh trên tàu hỏa, Tống Triều Dương liền có hứng thú với bát cực quyền, khi còn nhỏ ông nội cũng dạy cậu một số quyền pháp trong đó, mục đích là để cậu học được cái tinh túy của các môn võ, tăng kĩ thuật của bản thân đồng thời cũng là để tăng kinh nghiệm đối kháng.
Vì có cơ sở, Tống Triều Dương mày mò không mấy khó khăn, những lúc rảnh rỗi khi ở trong trại giam, ngoài nghĩ ngợi lung tung ra cậu cũng chỉ có thể làm việc này.
Cú đấm vừa rồi đánh Mục Đức Cao chính là chiêu cậu nghiên cứu ra được trong thời gian này.
Hóa quyền thành thương trong bát cực quyền có hơi mười loại chiêu thức, Tống Triều Dương chỉ luyện ba loại: chém, đâm và quật.
Cú đánh đối phó Mục Đức Cao này chính là dùng chiêu quật.
Nhìn thì uy lực rất lớn nhưng kì thực dùng lực khéo léo, cánh tay của Tống Triều Dương giống như một sợi roi mềm, người Mục Đức Cao giống như một con quay, nhìn có vẻ như khi quất vào bay rất cao, quay rất nhanh nhưng điểm chịu lực không phải chính diện khuôn mặt, lực đánh vào người không lớn. Cơ trên mặt Mục Đức Cao thực ra đã bị đánh dập bởi cú “quật” này.
Tống Triều Dương bước về phía trước, học sinh đứng xem xung quanh liền tự động nhường đường, ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng kỳ thực trong lòng cũng đang lo lắng.
Nếu không may Mục Đức Cao có bệnh gì đó, ví dụ như những bệnh về tim mạch, cũng khó tránh việc vì cú đấm vừa rồi mà bất ngờ phát bệnh đến chết.
Tống Triều Dương bước tới bên cạnh Mục Đức Cao, Mục Đức Cao đang được Tô Nhã Văn không ngừng khóc lóc ôm trong lòng, cô không ngừng lên tiếng gọi Mục Đức Cao đang hôn mê: “Cậu mau tỉnh lại đi… cậu không chết đâu phải không?”
Tống Triều Dương thầm thở dài một tiếng, cúi người, giơ tay muốn lật mí mắt Mục Đức Cao ra quan sát, Tô Nhã Văn lập tức giống như một con mèo sợ hãi, kêu lên thất thanh: “Cậu muốn làm gì… cậu không được động vào cậu ấy…”
“Nếu như không muốn cậu ta chết thật thì mau tránh ra.” Tống Triều Dương lạnh lùng nói với Tô Nhã Văn.
Nếu như Mục Đức Cao có vấn đề về tim mạch, biện pháp cấp cứu tại chỗ là vô cùng quan trọng, nếu vì sự ngăn cản của Tô Nhã Văn làm lỡ thời gian, Mục Đức Cao mất mạng thật, Tống Triều Dương có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ ràng được.
Nhưng Tô Nhã Văn lập tức nổi giận, ánh mắt nhìn Tống Triều Dương toàn là sự hận thù, cô ta hét lên: “Cậu cút ra…”