Điệp Viên Kỳ Quái

Cấp cứu


trước sau

"Giữ lấy cậu ta, tôi biết cấp cứu!” Tống Triều Dương nói với lớp trưởng đang ngồi xổm ở bên cạnh.

Lớp trưởng ngây ra, cậu ta không kịp phản ứng lại. Ngược lại, Lý Tương Tư ở bên cạnh lập tức di chuyển ra đằng sau Tô Nhã Văn, hai tay cô xốc nách Tô Nhã Văn lên định lôi đi.

“Cậu mau tránh ra để Tống triều Dương xem xem sao, nếu không thì thật sự sẽ hại chết Mục Đức Cao đấy!” Lý Tương Tư cố gắng lôi Tô Nhã Văn đi, sốt sắng nói.

“Bỏ tay ra… cút đi… đôi cẩu nam nữ các người...” Tô Nhã Văn hét lên, hai tay cô dùng hết sức ôm chặt lấy ngực của Mục Đức Cao tựa như một cái khoá sắt vậy.

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Lý Tương Tư lại càng trở nên khó coi, cô nghiến răng nghiến lợi, sức lực ở tay lại càng lớn hơn.

Nhìn hai cánh tay Tô Nhã Văn ôm Mục Đức Cao càng lúc càng chặt, Tống Triều Dương liền nhíu mày. Cứ tiếp tục như vậy, kể cả Mục Đức Cao có hôn mê nhất thời thì cuối cùng cũng sẽ bị Tô Nhã Văn ôm chặt quá mà tắt thở chết.

Nhanh như chớp, Tống Triều Dương đưa tay ra dùng ngón tay điểm hai cái vào phần khuỷu tay của Tô Nhã Văn. Tô Nhã Văn cảm giác hai cánh tay của mình bỗng chốc như tê đi, bất tự chủ mà buông thõng ra.

“Giữ chặt cậu ta, đừng để cậu ta làm loạn, nếu không thì Mục Đức Cao thật sự không cứu được đâu!” Tống Triều Dương gầm lên với lớp trưởng rồi dùng một tay kéo áo của Mục Đức Cao lôi cậu ta ra khỏi lòng Tô Nhã Văn.

“Ờ… Ok… ok…”

Lớp trưởng cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Cậu ta đứng lên, bước qua người Mục Đức Cao rồi ấn chặt Tô Nhã Văn vẫn đang giãy giụa xuống.

Tống Triều Dương lật Mục Đức Cao lại để mặt cậu ta hướng lên trên rồi vạch mí mắt của Mục Đức Cao ra, cậu chăm chú nhìn một cái rồi khẽ thổi một luồng khí vào.

May quá, con ngươi vẫn chưa giãn ra, Mục Đức Cao chắc vẫn cứu được!

Tống Triều Dương lại phủ phục người xuống, cậu áp tai vào ngực Mục Đức Cao rồi hít một hơi lạnh lẽo.

Thật sự không nghe thấy tiếng tim đập nữa rồi!

Tên khốn này không đến nỗi kém vậy chứ?

Lẽ nào mình thật sự đã đánh chết cậu ta rồi sao?

Những giọt mồ hôi lập tức túa ra trên trán của Tống Triều Dương.

Dẫu rằng bị Mục Đức Cao hãm hại đến mức suýt phải ngồi tù, nhưng Tống Triều Dương cũng chưa từng nghĩ đến việc muốn lấy mạng của cậu ta, cậu cùng lắm chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học, để cậu ta sau này không dám gây phiền phức cho mình nữa mà thôi.

Nhưng bây giờ làm thế nào đây?

Tống Triều Dương cảm thấy hốt hoảng.

Nếu ông nội ở đây thì sẽ bảo cậu làm gì?

Người đầu tiên Tống Triều Dương nghĩ đến là ông nội.

“Mỗi khi gặp chuyện gì lớn thì nhất định phải bình tĩnh!”

Tống Triều Dương lập tức nghĩ ngay đến lời ông nội thường xuyên nói với mình.

Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại rồi đặt tay trái lên ngực của Mục Đức Cao. Lòng bàn tay trái hướng lên trên, tay phải nắm lại thành nắm đấm, cậu khống chế lực độ rồi đột nhiên đập xuống ngực của Mục Đức Cao.

“Bụp, bụp bụp!”

Ba tiếng thùm thụp vang lên, Tống Triều Dương đấm ba quyền xuống ngực Mục Đức Cao.

Các bạn đứng xem xung quanh trợn tròn mắt, sự kinh hãi lại càng tăng lên, họ không hiểu tại sao Tống Triều Dương lại làm như vậy.

Mục Đức Cao đã bị Tống Triều Dương đánh chết rồi mà Tống Triều Dương vẫn còn không tha cho cậu ấy, vẫn còn cố đấm thêm mấy phát vào thi thể.

Chỉ có rất ít người hiểu Tống Triều Dương đang làm gì.

Ba quyền này trong y học có tên gọi là ba quyền cứu mạng, là một trong những biện pháp cấp cứu vô cùng hiệu quả.

Đánh xong ba quyền này, Tống Triều Dương lại áp tai vào ngực của Mục Đức Cao, cậu lắng nghe vài giây, cơ mặt căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra.

Tuy rất yếu nhưng Tống Triều Dương vẫn nghe thấy được tiếng tim đập.

Tống Triều Dương lau mồ hồi trên trán rồi cậu dùng ngón tay đặt trước mũi của Mục Đức Cao, cảm nhận được hơi thở của cậu ta.

Cuối cùng cũng sống lại rồi!

Tống Triều Dương khẽ thở phào.

Vận may của cậu không tồi, biện pháp cấp cứu đã có hiệu quả.

Không, phải là Mục Đức Cao phúc lớn, mệnh vẫn chưa chết được.

“Tất cả tản ra để không khí được lưu thông!” Tống Triều Dương ngẩng đầu lên hét to với các bạn đang vây xung quanh.

Các bạn trong lớp nhìn Tống Triều Dương lúc này giống như một con dã thú vừa được thả khỏi chuồng, họ sợ sẽ bị Tống Triều Dương lôi ra làm đệm nên cậu vừa mở lời, tất cả những người vây quanh Mục Đức Cao lập tức tản ra như kiến vỡ tổ.

“Sống rồi?”

Lý Tương Tư đang gắng hết sức ôm chặt lấy Tô Nhã Văn chớp chớp mắt, cô không tin vào mắt mình hỏi.

Tống Triều Dương gật gật đầu với cô rồi đứng lên.

Tô Nhã Văn vốn dĩ vẫn đang dùng hết sức giãy giụa, nghe thấy hai chữ này xong lập tức ngưng lại, cô tựa như một khung hình trên tivi bị người ta dùng điều khiển ấn tạm dừng vậy, đột nhiên dừng lại.

Nhưng Lý Tương Tư vẫn ôm chặt lấy Tô Nhã Văn, cô sợ mình vừa nới lỏng ra thì Tô Nhã Văn sẽ bổ nhào qua đó. Nhỡ đâu cậu ta lại có hành động quá khích gì với Mục Đức Cao thì rất có khả năng Mục Đức Cao vừa được Tống Triều Dương cứu vớt thật sự sẽ bỏ mạng.

Nhưng lớp trưởng lại chẳng có sự giác ngộ này. Cậu ta vốn bị doạ cho hết hồn về cơ bản chẳng thể nghĩ kỹ như vậy được, tuy cậu ta luôn dùng sức ấn Tô Nhã Văn xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Mục Đức Cao.

“Chưa chết?”

Lớp trưởng nhìn Tống Triều Dương gật đầu với Lý Tương Tư nên ít
ra cậu ta cũng biết được đây là sự khẳng định, vô thức hỏi.

Tống Triều Dương lại gật gật đầu.

Lớp trưởng đột nhiên buông Tô Nhã Văn ra, cậu ta vọt qua đó, ngồi xổm xuống khẽ đặt tay lên ngực của Mục Đức Cao.

Cảm nhận được tiết tấu của nhịp tim đập, lớp trưởng thở phào mấy hơi liền.

Bỗng nhiên Tô Nhã Văn như phát điên vậy, cô gắng hết sức giãy giụa muốn nhào tới.

“Nếu cậu thật sự không muốn cậu ta chết thì đừng có động vào cậu ta!” Tống Triều Dương lạnh lùng nói.

Tô Nhã Văn ngây ra rồi dùng ánh mắt oán hận trợn ngược lên nhìn Tống Triều Dương nhưng vẫn dần dần ngừng lại hành động giãy giụa.

“Cậu cứu cậu ta rồi sao?” Lớp trưởng giơ ống tay áo lên lau mồ hôi trên cổ, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi nói.

Khoé miệng Tống Triều Dương bất tự chủ giật một cái, cậu không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

“Hử?”

Lớp trưởng không hiểu Tống Triều Dương lắc đầu là có ý gì.

“Cậu ấy chỉ ngất đi mà thôi!” Tống Triều Dương mặt không biến sắc nói.

Có chết cậu cũng không thừa nhận là Mục Đức Cao bị mình đánh gần chết.

Suy nghĩ từ góc độ pháp luật, nếu định mức án thì khoảng cách giữa hai việc bị đánh ngất đi và bị đánh đến gần chết là rất lớn. Một cái nhiều lắm chỉ là xử phạt theo thông tư trị an, cùng lắm là bắt giữ vài ngày, còn cái kia rõ ràng là cố ý giết người, nói không chừng bị xử bốn năm năm.

“Không đúng!” Lớp trưởng nghi hoặc nói: “Ban nãy khi tôi sờ vào rõ ràng tim Mục Đức Cao đã ngừng đập rồi!”

Cậu ta nói xong liền quay đầu về phía cậu bạn cao to vẫn đứng bên cạnh hỏi: “Đại Sơn, ban nãy lúc sờ vào có phải Mục Đức Cao đã tắt thở rồi đúng không?”

Cậu bạn tên Đại Sơn giơ tay lên gãi gãi đầu không chắc chắn nói: “Cảm giác như là không thấy thở nữa, tôi cũng không chắc chắn lắm!”

“Không chắc chắn thì cậu hô hoán loạn lên làm cái gì vậy?” Lý Tương Tư hét lên, cô cũng mập mờ đoán ra được Tống Triều Dương đang nghi ngại điều gì.

“Rõ ràng Mục Đức Cao chưa chết, chẳng qua ngất đi thôi, nhưng chúng tôi lại bị thông báo sai sự thật của hai cậu làm cho sợ hết hồn!”

Lý Tương Tư bá đạo định tính luôn sự việc này: “Chắc chắn là hai cậu sợ quá nên lúc sờ vào không để ý kỹ!”

Đại Sơn thò cổ lên định phân biện vài câu nhưng cậu vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lý Tương Tư đang trợn mắt nhìn mình bèn lập tức rụt cổ lại, lẩm bẩm nói: “Chắc là do tôi nhầm lẫn!”

Lớp trưởng lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta gắng nhớ lại quá trình kiểm tra sự sống chết của Mục Đức Cao khi đó rồi lại suy nghĩ về động tác cấp cứu ban nãy của Tống Triều Dương, dường như cậu ta hiểu ra điều gì liền vô thức chuyển động con ngươi nhìn Lý Tương Tư ra chiều suy ngẫm.

Lý Tương Tư lập tức ngầm ra hiệu bằng mắt với cậu ta, cậu ta khẽ gật gật đầu rồi nhìn xoáy vào Tống Triều Dương, nói với âm thanh không lớn không nhỏ: “Lúc đó do tôi quá căng thẳng nên ngỡ là Mục Đức Cao đã chết, hoá ra chỉ là ngất đi mà thôi!”

Sau đó là một loạt những tiếng thở phào, tất cả mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Không xảy ra án mạng là tốt.

“Còn đứng ngây ra làm gì? Mau gọi người dìu cậu ta dậy đưa đi bệnh viện!”

Cô giáo họ Trương cuối cùng cũng hoàn hồn lại, cô chỉ vào Mục Đức Cao đang nằm trên đất nói.

Người chưa chết là tốt… người chưa chết là tốt….

Cô giáo không ngừng đưa tay lên ôm lấy ngực, trong đầu khẽ lẩm bẩm.

“Đừng đụng vào cậu ta vội, để cậu ta nằm một lúc đã!” Tống Triều Dương vội nói: “Nhỡ đâu xảy ra việc ngoài ý muốn thì sao? Xe cứu hộ chắc cũng sắp tới rồi!”

Cô giáo lập tức nhớ ra Tống Triều Dương rồi trợn tròn mắt lên, một tay cô chống hông, tay kia giơ ngón trỏ lên chỉ vào mũi Tống Triều Dương mắng:

“Còn cả em nữa, em làm sao vậy, tại sao lại lỗ mãng như vậy cơ chứ? Suýt chút nữa em đã đánh chết cậu ấy rồi! Bây giờ biết sợ rồi à, sao ban nãy

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện