"Tôi thấy là em muốn giết người mới đúng!” Thầy chủ nhiệm trợn mắt lên nói với Tống Triều Dương: “Đánh người ta ra nông nỗi này mà em còn xảo biện được à?”
Tống Triều Dương hơi chau mày lại.
Lời nói của thấy chủ nhiệm có ý gì đó hơi khác thường, cậu nghĩ là sự việc có thể sẽ không suôn sẻ như là mình nghĩ.
Nhưng cậu cảm thấy nếu như mình còn không nói gì thì khả năng bản thân sẽ càng thêm bất lợi.
“Thầy Trần, những cái em nói đều là thật. Các bạn trong lớp đều nhìn thấy quá trình sự việc từ đầu đến cuối, thầy có thể hỏi các bạn xem.”
“Tôi làm thế nào còn cần em phải chỉ bảo à? Người ta bị em đánh ra nông nỗi này rồi mà sao em lại chẳng thấy mình có chút tội lỗi gì thế?”
“Em muốn thế nào, lẽ nào em muốn thật sự đánh chết cậu ta sao?”
Giọng nói của thầy chủ nhiệm lại càng cao vống lên.
Tống Triều Dương không biết nguyên nhân cụ thể nhưng cậu nghe ra được từ lời lẽ của thầy chủ nhiệm thì khả năng là mông thầy đã lệch lạc rồi, rõ ràng là thầy muốn thiên vị Mục Đức Cao.
Kỳ thực cậu không biết rằng học sinh bên ngoài sáng sủa rạng ngời, bên trong nham hiểm thâm độc, gia đình lại còn có điều kiện như Mục Đức Cao thì làm gì mà không biết chuyện móc nối quan hệ cơ chứ?
Hơn hai năm nay, thầy chủ nhiệm nhận không ít lợi lộc từ Mục Đức Cao, còn Tống Triều Dương cũng chỉ vừa mới đến lớp, rốt cuộc thiên vị ai thì thầy chủ nhiệm vốn dĩ chẳng phải nghĩ.
“Đi đi, xuống dưới lầu gọi thầy Nguỵ bảo thầy ấy đưa theo mấy học sinh lên đây.” Thầy chủ nhiệm nói với lớp trưởng.
Lớp trưởng ngây ra, cậu ta không biết thầy chủ nhiệm bảo mình đi tìm thầy Nguỵ để làm gì.
Thầy Nguỵ là tổ trưởng bộ môn thể dục trong trường. Bình thường ngoài việc lên lớp tiết thể dục thì thầy còn dẫn dắt học sinh ở lớp năng khiếu.
Lúc này chắc thầy đang hướng dẫn học sinh tập luyện buổi sớm ở sân vận động.
Nhưng lập tức lớp trưởng liền hiểu ngay ra vấn đề. Cậu biết được ý đồ của việc thầy chủ nhiệm tìm thầy Nguỵ và còn bảo thầy Nguỵ đem theo mấy học sinh để làm gì.
Chắc chắn không phải muốn khiêng Mục Đức Cao xuống rồi, bởi trong lớp cũng có vài bạn nam cao to lực lưỡng.
Chắc chắn là thầy chủ nhiệm muốn tìm người canh chừng Tống Triều Dương.
Bởi sức phá hoại và khả năng động thủ của Tống Triều Dương quả thực là quá mạnh mẽ.
Nghĩ về lời đồn lúc trước về Tống Triều Dương, đến ngay cả anh em Ngũ Phúc là năm người lợi hại như vậy ở trong trường còn bị một mình Tống Triều Dương chặn ở nhà vệ sinh đánh đến mức phải cun cút nghe lời, hầu như cả đám đấy đều bị cho uống nguyên một bụng nước tiểu mới được thả ra.
Nếu đổi lại là cậu thì chắc chắn cũng sẽ làm vậy.
Nhưng lớp trưởng có chút do dự.
Tuy thời gian cậu ta và Tống Triều Dương tiếp xúc với nhau chưa nhiều, nhưng cậu ta cảm thấy Tống Triều Dương hoàn toàn không phải là người không có trách nhiệm, cậu ta không phải là người sợ truy cứu trách nhiệm mà bỏ trốn.
Nguyên nhân quan trọng hơn nữa là cậu ta chính là đồng đảng với Lý Tương Tư. Đừng nói là Tống Triều Dương không làm sai chuyện gì, dẫu rằng Tống Triều Dương có sai đi chăng nữa thì cậu ta cũng sẽ suy nghĩ cho Tống Triều Dương. Cũng giống như thái độ của thầy chủ nhiệm với Mục Đức Cao vậy, căn bản là thầy chẳng hiểu tình hình thực tế ra sao, nhưng vẫn vô duyên vô cớ chỉ trích Tống Triều Dương.
Lớp trưởng chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định mở lời.
Cậu nói với thầy chủ nhiệm: “Thầy Trần, không nhất thiết phải làm vậy chứ?”
Thầy chủ nhiệm lập tức nhíu mày, khó chịu nói: “Em quản tôi hay là tôi quản em? Em không hiểu tôi nói gì phải không?”
Lớp trưởng bất lực rụt cổ lại, cậu dùng ánh mắt ra hiệu cho Tống Triều Dương ý bảo Tống Triều Dương chịu khó xuống nước nói chuyện với thầy chủ nhiệm.
Bởi danh tiếng của các học sinh lớp tập huấn không kém đám anh em Ngũ Phúc là bao. Lớp trưởng sợ đến lúc đó Tống Triều Dương lại phát sinh xung đột với bọn họ nên cậu không muốn đi gọi thầy Nguỵ.
Tống Triều Dương dường như không thấy vậy, cậu vẫn dửng dưng, dù thế lớp trưởng vẫn không ngừng cố gắng ra hiệu bằng mắt với cậu.
Cảnh này vừa hay bị thầy chủ nhiệm bắt gặp.
“Chu Tinh Tinh, mặt em bị chuột rút à!” Giọng thầy chủ nhiệm có hơi tức giận.
Hoá ra tên của lớp trưởng là Chu Tinh Tinh, Tống Triều Dương cảm thấy có chút tức cười nhìn lớp trưởng.
Nghe thầy chủ nhiệm nói xong, Chu Tinh Tinh lưu luyến bước ra khỏi cửa, bộ dạng của cậu ta lúc này vô cùng sầu não, tiến ba bước lại lùi một bước.
Xem ra thầy chủ nhiệm vô cùng tức giận.
“Chu Tinh Tinh, em cút về đây ngay cho tôi!” Thầy chủ nhiệm hét lên một tiếng rồi rút điện thoại ra.
Trong lòng thầy khẽ lẩm bẩm, bản thân mình đúng là bị đám học sinh này chọc cho tức đến nỗi hồ đồ rồi, bảo lớp trưởng đi gọi làm gì, gọi trực tiếp luôn chẳng phải xong chuyện rồi sao?
Chu Tinh Tinh vốn định sau khi ra khỏi lớp
sẽ kiếm chỗ nào trốn đi một lúc. Đến khi xe cứu hộ tới thì chắc chắn thầy chủ nhiệm sẽ theo đi cùng vào bệnh viện, chẳng ai trông chừng Tống Triều Dương nữa, tới lúc đó thì Tống Triều Dương tha hồ hành động.
Trong suy nghĩ của cậu ta thì lúc trước xảy ra chuyện lớn như vậy mà Tống Triều Dương vẫn có thể rửa sạch được hiềm nghi của mình, lại còn tống đám anh em Ngũ Phúc vào nhà giam nữa thì ắt hẳn gia cảnh của cậu ta rất khủng, ít nhất là cũng chẳng thua gì Mục Đức Cao.
Vậy nên cậu ta nghĩ nếu giữa chừng có một khoảng thời gian hoãn lại thì có lẽ Tống Triều Dương có thể dựa vào mối quan hệ của bản thân mà xử lý ổn thoả được chuyện này.
Nhưng khi cậu ta nhìn thấy thầy chủ nhiệm rút điện thoại ra bỗng đần mặt ra. Thầy chủ nhiệm mà gọi điện thì chút ý đồ của cậu cũng tan thành mây khói rồi.
Tống Triều Dương im lặng nhìn thầy chủ nhiệm đứng trong lớp gọi điện thoại, mặt cậu không có chút biểu cảm gì.
“Gọi phụ huynh của em đến đây.” Thầy chủ nhiệm cúp máy xong liền lạnh lùng nói với Tống Triều Dương.
Thái độ của thầy chủ nhiệm với Tống Triều Dương không tốt hoàn toàn không chỉ vì thầy nhận hối lộ của Mục Đức Cao, mà còn bởi Tống Triều Dương liên tục gây phiền toái cho thầy.
Chuyện lần trước suýt nữa đã khiến thầy mất việc, may mà sau này vụ án được điều tra rõ ràng, lãnh đạo nhà trường cho rằng trách nhiệm chủ yếu của thầy không lớn lắm nên tạm thời tha cho thầy.
Nhưng ai mà ngờ Tống Triều Dương vừa ra ngoài được một ngày, hôm sau cậu ta đến trường lại gây rắc rối lớn đến vậy. Thầy không biết khi gặp thầy Hiệu phó mới đến thì mình sẽ phải giải thích thế nào.
Lẽ nào nói với thầy Hiệu phó rằng học sinh này mới đến, cậu ta ra tay đánh người chả liên quan gì đến thầy sao?
Lần này e là không thoát được rồi.
Thầy chủ nhiệm lại nghĩ đến thái độ của cha Mục Đức Cao sau khi biết được chuyện này, ngoài việc ông ta xử lý Tống Triều Dương ra thì chắc chắn sẽ còn trút giận lên đầu mình.
Lần nào thầy gặp cha của Mục Đức Cao cũng nhận không ít quà cáp. Lần nào thầy cũng thề thốt bảo đảm rằng mình sẽ chăm sóc tốt cho Mục Đức Cao.
Kết quả bây giờ thì sao, con trai mình bị người ta đánh cho thành tàn phế đến nơi rồi, đổi lại là bất cứ phụ huynh nào cũng sẽ vô cùng tức giận, hơn nữa thì lãnh đạo nhà trường cũng sẽ không bỏ qua cho thầy.
Người bị đánh ra nông nỗi này đã có thể bị định tính thành sự cố rồi.
Thầy chủ nhiệm càng sợ hãi lại càng nóng giận, cuối cùng thực sự là không nhịn được nữa liền chỉ vào Tống Triều Dương mà ngoạc mồm mắng.
“Rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Phụ huynh giáo dục em kiểu gì thế? Tí tuổi đầu mà ra tay tàn nhẫn như vậy, sau này bước ra xã hội thì sớm muộn gì cũng bước vào con đường phạm tội thôi!”
“Cảnh sát đúng là bị mù rồi, sao có thể thả em ra được!”
Thầy chủ nhiệm tức tối quát mắng không ngừng nghỉ.
Tống Triều Dương nghe xong liền chau mày lại, cậu không nhịn nổi cơn nóng giận trong lòng lại mà mở mồm ra cãi: “Thầy Trần, chính bởi cảnh sát không bị mù nên mới thả em ra đó.”
Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn không vui mà lải nhải không nguôi: “Em là học sinh kiểu gì vậy? Thầy mới nói mấy câu mà em đã không muốn nghe rồi? Lại còn cãi lại?”
“Đừng tưởng là bản thân có chút quan hệ thì không biết trời cao đất dày là gì, không thiếu người có thể xử lý được em đâu!”
“Em chẳng thấy bản thân có gì ghê gớm cả.” Tống Triều Dương vô thức đáp lại.
“Em lại còn vô pháp vô thiên như vậy nữa?” Thầy chủ nhiệm tức tối hét lên: “Em tưởng là không ai trị được em sao?”