Điệp Viên Kỳ Quái

Ghen


trước sau

"Đừng nhốn nháo nữa, về hết chỗ ngồi của mình, ngoan ngoãn tự học đi!” Cô Trương nói một câu với cả lớp sau đó cũng rời đi.

Đợi sau khi cô Trương ra khỏi lớp, Lý Tương Tư liền đóng cửa lớp học lại sau đó đứng lên bục giảng.

Thấy Lý Tương Tư hình như có điều muốn nói, toàn bộ học sinh đang bàn luận dần dần im lặng.

Nhìn thấy bạn học trong lớp đều đang nhìn mình, Lý Tương Tư trầm ngâm vài giây, chậm rãi nói: “Thời gian Tống Triều Dương tới lớp ta đúng là chưa lâu, mọi người có thể không hiểu cậu ấy, nhưng các bạn chắc cũng hiểu Mục Đức Cao là người thế nào.”

“Mình không mong các bạn nói giúp Tống Triều Dương hoặc nói xấu Mục Đức Cao vì mình.”

“Mình chỉ hi vọng mọi người có thể nói ra toàn bộ sự thật nhìn thấy được, để nhà trường hoặc là cảnh sát hiểu được tình hình chân thực nhất, có thể xử lý công bằng việc này.”

“Tại đây, mình thay mặt Tống Triều Dương cám ơn các bạn!” Lý Tương Tư nói xong liền cúi gập người.

Trong lớp học liền vang lên tiếng vỗ tay, cùng theo đó là tiếng chọc ghẹo của bạn học: “Yên tâm đi chị đại, chúng tôi cho dù không vì cậu thì cũng sẽ ủng hộ Tống Triều Dương.”

“Đúng vậy, mình còn chưa tỏ tình với cậu ấy nữa, sao có thể để cậu ấy lại bị cảnh sát bắt đi được!” Một nữ sinh bạo dạn nói.

Đối mặt với các bạn học đang đùa giỡn, Lý Tương Tư cố gắng gượng cười, sau đó bước tới bên lớp trưởng khẽ thì thầm một câu.

Lớp trưởng nhắc nhở sơ qua về kỷ luật sau đó cùng Lý Tương Tư ra khỏi lớp học.

“Cậu tới lớp 5 xem thử, mình vừa nhìn thấy có một học sinh quay clip, hình như là của lớp 5, nhất định phải lấy được clip!” Sau khi ra khỏi lớp học, Lý Tương Tư liền nói nhỏ với lớp trưởng.

Lớp trưởng gật đầu bước tới lớp bên cạnh.

Đối với bạn học cùng lớp, Lý Tương Tư thực ra vẫn rất tin tưởng.

Ngoài những học sinh cá biệt như Chu Bằng Trình, Tô Nhã Văn ra, quan hệ của phần lớn bạn bè trong lớp và Mục Đức Cao đều không mấy tốt đẹp, nguyên nhân chủ yếu chính là tính cách của Mục Đức Cao.

Mục Đức Cao tính tình kiêu ngạo, tự cho mình hơn người, từ trước tới giờ luôn tỏ ra xem thường người khác, rất ít qua lại với bạn bè trong lớp.

Là nhân vật có tiếng trong trường nhưng lại không quan tâm tới việc của lớp. Khi nhiều học sinh bị anh em Ngũ Phúc bắt nạt đòi tiền, Mục Đức Cao đều coi như không nhìn thấy.

Vì thế Mục Đức Cao thực sự không được lòng người, nhưng điều Lý Tương Tư lo lắng hiện giờ là thái độ của nhà trường đối với việc này.

Nếu như sau này việc này được giao cho cơ quan an ninh, ý kiến của nhà trường là cực kỳ quan trọng, vì thế Lý Tương Tư mới phòng ngừa trước, nghĩ cách nắm bắt một số bằng chứng có lợi đối với Tống Triều Dương.

Sau vài phút, lớp trưởng bước ra khỏi lớp 5, gật đầu với Lý Tương Tư, clip đã lấy được.

Lớp trường liền gửi clip vào điện thoại của Lý Tương Tư, Lý Tương Tư liền nhấn mở.

Trong clip có thể nhìn thấy rõ hình ảnh Mục Đức Cao nhào về phía Tống Triều Dương, thậm chí có thể nhìn thấy Mục Đức Cao há to miệng, có thể nhìn thấy cả răng nhuốm máu bên trong.

Vừa xem clip là có thể biết được Mục Đức Cao muốn cắn vào cổ Tống Triều Dương, clip quay tới lúc bác sỹ dùng cáng khiêng Mục Đức Cao đi, sau đó học sinh vây quanh tản đi hết mới dừng lại.

Cũng may lớp học có học sinh che chắn, trong clip không quay được cảnh Tống Triều Dương cấp cứu cho Mục Đức Cao, nếu không sự thực Tống Triều Dương đánh Mục Đức Cao tới mức bị sốc sẽ bại lộ.

Xem xong clip trong điện thoại, Lý Tương Tư liền thở phào, có đoạn clip này, Tống Triều Dương dù nói gì thì nói cũng sẽ là phòng vệ chính đáng.

“Cậu về lớp trước đi!” Lý Tương Tư cất điện thoại, bước lên cầu thang.

“Cậu đi đâu?” Lớp trưởng lên tiếng hỏi.

“Mình đi gặp Tống Triều Dương.” Lý Tương Tư không quay đầu lại, xua tay.

Nhìn bóng Lý Tương Tư, trong mắt lớp trưởng ánh lên thần sắc phức tạp.

Trong lớp, Lý Tương Tư là hoa khôi, là nữ thần, phần lớp nam sinh đều thích cô, bao gồm cả lớp trưởng.

Có điều lớp trưởng không công khai giống Mục Đức Cao, lòng dạ cũng không đen tối như Mục Đức Cao. Trong sự yêu mến của cậu dành cho Lý Tương Tư, phần lớn là tán thưởng, vì thế cậu không đố kị với Tống Triều Dương.

Càng vì yêu cây yêu cả lá cành, cậu cũng đối xử rất tốt với Tống Triều Dương. Thấy Lý Tương Tư xuống lầu, không còn nhìn thấy bóng đâu nữa, lớp trưởng mới về lớp.

Thầy Ngụy dẫn Tống Triều Dương tới văn phòng làm việc của tổ thể dục, lúc này những giáo viên khác vẫn chưa đi làm, trong phòng vắng vẻ không có một ai.

Sau khi bước vào, thầy Ngụy bảo mấy học sinh của mình trông chừng Tống Triều Dương, mình ra khỏi phòng làm việc, đứng ngoài cửa gọi điện cho thầy hiệu trưởng.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp 6 khối lớp 12 đã giao học sinh đánh người cho mình, thầy nhất định phải báo cáo với Hiệu trưởng.

“Nhóc con, mày ngông gớm!” Đợi sau khi thầy Ngụy rời khỏi văn phòng, Tiêu Chí
Cường liền cười dữ dằn nói với Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương lạnh lùng nhìn Tiêu Chí Cường, không nói gì, chỉ lấy điện thoại của mình ra.

“Nhóc con, nghe nói mày đánh nhau rất lợi hại, hay là chúng ta cùng luyện thử? Người như mày, một tay tao có thể đánh năm đứa!”

Tiêu Chí Cường nắm chặt bàn tay mình, phát ra tiếng răng rắc.

Tống Triều Dương cười khinh khi.

“Mẹ kiếp!” Tiêu Chí Cường vung nắm đấm về phía Tống Triều Dương, nhưng bạn học bên cạnh nhanh tay tinh mắt giữ lại.

Cậu ta thì thầm bên tai Tiêu Chí Cường nói: “Anh Tiêu, tên nhóc này nghe nói rất giỏi đánh đấm. Năm người nhóm anh em Ngũ Phúc bị mình nó ép húc đầu vào tường hát bài hát của đội thiếu niên tiền phong trong nhà vệ sinh đấy.”

“Hơn nữa anh cũng nhìn thấy rồi đấy, tới Mục Đức Cao nó cũng dám xuống tay. Nếu như dạy bảo nó thật, nó chắc chắn sẽ phản kháng. Chỗ này không phù hợp, thầy Ngụy vừa cũng nói rồi, thầy Hiệu trưởng sắp tới, bây giờ đang trong thời điểm nhạy cảm, chúng ta không nên là người ra mặt đầu tiên, hơn nữa, chúng ta chưa chắc đã đánh lại được nó!”

Tiêu Chí Cường nghe xong liền ngây người, từ từ bỏ nắm đấm xuống, sau đó quay đầu lại nhìn ba học sinh còn lại.

Khi thầy Ngụy lên lầu chỉ dẫn theo bốn học sinh, những người khác tập luyện ở sân vận động.

Bây giờ quan sát, nhìn kĩ mấy học sinh này, lại nghĩ tới vóc dáng của mấy anh em Ngũ Phúc, so sánh đi so sánh lại, trong lòng cảm thấy không chắc chắn lắm.

Hiện giờ cậu mới nghĩ tới, Tống Triều Dương thực sự đã hạ gục toàn bộ năm thanh niên dũng mãnh, mấy người nhóm mình nói không chừng cũng không phải đối thủ của người ta.

Và một lý do khác mà đồng bọn nói cũng rất có lý, cho dù mình muốn trừng trị Tống Triều Dương, cho dù mình có thể đánh được cậu ta thì hiện tại cũng không thích hợp. Lát nữa Hiệu trưởng chắc chắn sẽ gặp tên nhóc này, lẽ nào để cậu ta thương tích đầy mình đi gặp Hiệu trưởng?

Và Hiệu trưởng mới tới không giống với những lãnh đạo khác, có chút cố chấp, thời gian này đã trừng trị một số học sinh bình thường vô cùng cứng đầu ngông cuồng, mình tốt nhất không chủ động chuốc vạ thì hơn.

Tiêu Chí Cường cố gắng kìm nén ý định trong lòng, chỉ có thể nghiến răng, chắn trước Tống Triều Dương nói: “Nhóc con, mày đừng ngông cuồng quá, rồi sẽ có lúc phải khóc đấy!”

“Mày có thể đánh được năm người, tao không tin mày có thể đánh được năm mươi người! Đừng để rơi vào tay tao!”

Sau khi nói xong liền nhe răng nghiến lợi với Tống Triều Dương.

Tiêu Chí Cường cũng là một trong tứ đại công tử, cậu ta và Mục Đức Cao không quá thân thiết, chỉ đơn thuần là không ưa dáng vẻ ngông cuồng của Tống Triều Dương mà thôi.

Cậu ta hoành hành ngang ngược ở trường quen rồi, dường như chưa từng gặp phải học sinh não dám cãi ngược lại mình, chứ đừng nói là một học sinh mới tới như Tống Triều Dương.

Tống Triều Dương căn bản không có thời gian quan tâm tới kẻ dở hơi như Tiêu Đức Cường, trên đường tới phòng làm việc của thầy Ngụy, cậu đã suy nghĩ rất rõ ràng.

Chỉ dựa vào năng lực hiện tại của mình là không thể xử lý được vụ việc ngày hôm nay. Đối mặt với nhà trường, đối mặt với cảnh sát, cậu rất có lòng tin vì sự thật sờ sờ ra đó, mình là phòng vệ chính đáng.

Nhưng cậu không hiểu thân phận của Mục Đức Cao, không biết người nhà của Mục Đức Cao sẽ đối phó ra sao với mình.

Nhưng từ thủ đoạn lần trước Mục Đức Cao hãm hại mình có thể thấy, người nhà của Mục Đức Cao chắc chắn không phải người đàng hoàng.

Có một số việc, mình vẫn nên đề phòng thì hơn.

Đừng để chưa liên hệ được với Mèo Rừng, mình đã bị cảnh sát tống vào trại, tới khi đó sẽ chẳng còn chỗ mà khóc.

Vì thế, cậu vẫn phải cầu cứu Lý Hương Quân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện