Tại tòa nhà Tân Nguyệt ở Kinh Thành, Mục Hán đang họp trong phòng họp tầng cao nhất thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại.
Nhân viên ngồi đợi quanh bàn họp nhìn thấy sắc mặt của sếp mình càng lúc càng sa sầm, thậm chí cuối cùng ném thẳng điện thoại xuống bàn họp.
Nhìn hành động không bình thường của sếp, Vương Hưng Nghiệp khẽ xua tay, mọi nhân viên và quản lý liền như chuột nhìn thấy mèo, im lặng không dám lên tiếng, rón rén rời khỏi phòng họp.
Đợi sau khi mọi người đi hết, Vương Hưng Nghiệp đóng cửa phòng họp, bước tới bên cạnh Mục Hán đang đứng bên cửa sổ, khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy đại ca?”
Tới anh ta cũng không dám hỏi to tiếng, vì sắc mặt Mục Hán thực sự rất khó coi.
“Đức Cao bị đánh nhập viện rồi!” Mục Hán tức giận nói một câu.
Vương Hưng Nghiệp giật mình, anh ta không ngờ có kẻ dám to gan lớn mật động thổ trên đầu thái tuế.
“Để em đi xử lý!” Vương Hưng Nghiệp nói một câu sau đó cất bước định ra ngoài.
“Tới bệnh viện trước đã!” Mục Hán tức giận nói.
Vương Hưng Nghiệp gật đầu, cùng Mục Hán xuống lầu, lái xe tới bệnh viện.
Đợi Mục Hán và Vương Hưng Nghiệp tới bệnh viên, Mục Đức Cao đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, chuyển tới phòng bệnh thông thường, người cũng đã tỉnh lại. Nhưng nhìn thấy Mục Đức Cao bị băng bó kín đầu, Mục Hán và Vương Hưng Nghiệp đều không khỏi kinh ngạc.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị đánh thành ra thế này?” Mục Hán sa sầm mặt hỏi.
Sau đó ông ta quay đầu, hỏi y tá ở bên cạnh: “Tình hình hiện tại sao rồi, bị thương nặng không?”
Mục Hán cũng không biết tình hình hiện giờ của Mục Đức Cao ra sao, vì từ ngoài nhìn vào, thực sự rất thê thảm.
Bên cạnh giường bệnh là ba bốn thiết bị mà ông ta không biết tên, bên trên hiển thị những đường sóng ngắn dài khác nhau.
“Tạm thời không có gì đáng ngại.” Y tá ở bên cạnh trả lời, “Hơi bị chấn động não, những chỗ khác đều là thương tích bên ngoài. Xương không có việc gì cả, nhưng tim bệnh nhân hình như có vấn đề, chưa có kết quả kiểm tra, anh tới rồi có thể hỏi bác sỹ điều trị chính, bác sỹ điều trị chính họ Lưu.”
“Tim có vấn đề, sao lại như vậy được?” Mục Đức Cao ngạc nhiên hỏi ngược lại.
“Tình hình cụ thể tôi cũng không rõ, vì báo cáo kiểm tra vẫn chưa có.” Y tá kiên nhẫn giải thích, “Bác sĩ điều trị chính nói như vậy, lát nữa anh ấy tới anh có thể hỏi anh ấy!”
Mục Hán nhíu mày gật đầu, lễ độ cám ơn y tá. Nhìn Mục Hán như thể có điều muốn nói với bệnh nhân, y tá biết ý đi ra khỏi phòng bệnh.
Tim có vấn đề?
Lời y tá nói khiến Mục Hán lo lắng.
Mục Đức Cao từ bé tới lớn đã kiểm tra sức khỏe rất nhiều lần, không có bác sỹ nào nói như vậy cả, nhưng lần này là sao?
Lát nữa nhất định phải hỏi rõ bác sỹ điều trị chính.
Mục Hán nghĩ thầm.
Mục Hán suy nghĩ vài phút, Mục Đức Cao đang cố gắng mở mắt cũng trầm ngâm từng đấy phút. Vì đây là thói quen hình thành từ nhỏ tới lớn của cậu. Khi ba đang suy nghĩ, nếu cậu ở bên cạnh sẽ không bao giờ lên tiếng làm phiền.
Mục Hán ngẩng đầu lên nhìn con trai đã không thể nhìn ra diện mạo vốn có, bước tới bên giường bệnh.
“Con nhìn thấy bác sỹ điều trị chính chưa?” Mục Hán hỏi con trai, “Khi đó bác sỹ nói sao! Tim có vấn đề gì?”
Mục Đức Cao ngây người lắc đầu, gằn từ cổ hỏng ra hai chữ: “Quên rồi!”
Mục Hán có chút thất vọng với biểu hiện hiện tại của con trai, vì Mục Đức Cao lúc này vẫn đang đắm chìm trong thù hận, tới những hiểm họa tiềm tàng có thể ảnh hưởng tới an toàn tính mạng của mình cũng không quan tâm.
Không biết nặng nhẹ, bị thù hận làm mờ mắt, lát nữa mình phải đi hỏi bác sĩ mới được.
“Nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?” Mục Hán ngồi xuống ghế bên giường bệnh, lạnh giọng hỏi Mục Đức Cao.
Mục Đức Cao lộ vẻ dữ dằn, cố gắng ngẩng đầu, nói với ba mình bằng giọng khàn khàn: “Là Tống Triều Dương, là thằng nhãi lần trước!”
Mục Hán hơi nhíu mày, nhưng lại gật đầu, ý là đã biết người tên Tống Triều Dương này.
Mục Đức Cao lần trước muốn vu oan đổ tội cho Tống Triều Dương, có nhờ tới Vương Hưng Nghiệp. Vương Hưng Nghiệp báo cho ông ta, là ông ta đích thân bố trí người. Nhưng không ngờ cuối cùng vẫn để Tống Triều Dương thoát được một kiếp nạn.
Vì việc này, Mục Hán cũng quan tâm tới Tống Triều Dương hơn, có cử người điều tra về Tống Triều Dương, nhưng kết quả là họ không hề điều tra được bất cứ thông tin nào liên quan tới Tống Triều Dương, bây giờ nguyên nhân khiến ông ta cau mày chính là điều này.
Vì lai lịch của Tống Triều Dương rất đáng ngờ, chỉ dựa vào quan hệ của ông ta không thể điều tra được thông tin về Tống Triều Dương, vì thế ông ta mới nhíu mày, cảm thấy rất nghi ngờ về thân phận của Tống Triều Dương.
Nhưng cho dù Tống Triều Dương có thân thế đáng gờm thế nào đi nữa, Mục Hán cũng không định nhịn cơn giận này.
Mục Hán tuy bình thường vẫn luôn tỏ ra nghiêm khắc trước mặt
Mục Đức Cao, nhưng nói thế nào đi nữa Mục Đức Cao cũng là đứa con duy nhất của ông ta, từ bé tới lớn đều biểu hiện rất xuất sắc, ông thực lòng rất thương yêu.
Bây giờ bị đánh ra nông nỗi này, bất luận nguyên nhân là gì, Mục Hán cũng sẽ đều phải báo thù. Với tính cách và thủ đoạn giải quyết sự việc của ông ta, từ trước tới nay chưa từng bị ức hiếp mà vẫn phải nín nhịn bao giờ.
Mục Hán cúi đầu, nhíu mày suy nghĩ nên đối phó với Tống Triều Dương thế nào, hoặc nên cử ai đi.
Trầm ngâm chừng ba bốn phút, bất luận là Vương Hưng Nghiệp hay Mục Đức Cao đều không lên tiếng làm phiền.
Đợi khi Mục Hán từ từ không còn cau mày, lấy điện thoại ra, Vương Hưng Nghiệp liền biết điều đi ra khỏi phòng bệnh, khẽ đóng cửa lại và đứng trông chừng bên ngoài cửa phòng.
Anh ta có thể nhìn thấy được, sếp mình rất coi trọng việc lần này, cũng đoán được sếp sẽ dùng tới lực lượng mạnh nhất, bí ẩn nhất để xử lý việc này.
Thân là tâm phúc và thuộc hạ đắc lực nhất của Mục Hán, Vương Hưng Nghiệp vô cùng biết thân biết phận, anh ta biết, có một số việc mình không thể nhúng tay hoặc tìm hiểu.
Đợi sau khi Vương Hưng Nghiệp ra ngoài, Mục Hán liền đứng dậy, bước tới bên cửa sổ phòng bệnh, gọi điện thoại.
Sau khi điện thoại đổ chuông đủ bảy tiếng, đối phương mới nghe máy, sau đó đối phương nói một dãy số không theo quy luật, đợi đối phương nói xong, Mục Hán trả lời mấy từ.
Qua giọng nói, mấy từ này không hề có chút logic nào cả, cũng không thể đoán định được cụ thể là những từ nào, nhưng những điều hai người nói đều là mật hiệu, là mật hiệu để trao đổi.
Sau khi đối chiếu mật mã, điện thoại truyền tới tiếng của một người đàn ông: “Sao vậy, sếp!”
“Mấy ngày nay đang làm gì vậy?” Mục Hán hạ giọng hỏi. Ông ta chủ yếu là không muốn để Mục Đức Cao đang nằm trên giường bệnh nghe được nội dung cuộc trò chuyện.
Nếu như không phải vì Tống Triều Dương đánh Mục Đức Cao thê thảm thế này, nếu như không phải vì ông quá phẫn nộ, nếu như không phải thân phận của Tống Triều Dương bí ẩn tới mức khiến ông phải kiêng dè, ông tuyệt đối sẽ không dùng tới lực lượng bí ẩn nhất của mình.
Vì người ở đầu bên kia không phải là tay sai mà là tinh anh, chỉ khi gặp những việc nan giải nhất, khó giải quyết nhất, hoặc cơ mật bí ẩn nhất, Mục Hán mới để đối phương ra tay.
“Đang lên kế hoạch cho nhiệm vụ lần trước anh sắp xếp, cũng sắp xong rồi, hai ngày tới sẽ giao phương án kế hoạch cho anh.” Người đàn ông trong điện thoại nói.
“Có một việc cần anh xử lý bây giờ.” Mục Hán trầm ngâm vài giây nói.
“Sếp cứ nói.” Người trong điện thoại trả lời.
“Cần anh giúp tôi xử lý một người, tên là Tống Triều Dương.” Mục Hán trầm giọng nói.
“Tống Triều Dương?” Giọng người đàn ông đầu bên kia lớn hơn vài phần.
“Có phải là học sinh trong trường lần trước không?” Người đàn ông đầu bên kia ngạc nhiên hỏi.
“Đúng, chính là nó, muốn bắt sống, sau khi bắt được anh hãy liên hệ với tôi.”
“Xùy…” Đầu bên kia truyền tới tiếng hít khí lạnh, sau đó lại nghe thấy người đàn ông kia nói: “Thằng nhóc này không dễ đối phó! Thân thủ lợi hại, tới tôi cũng không phải đối thủ!”
Mục Hán lộ vẻ kinh ngạc rõ rệt, có chút không dám tin hỏi: “Một học sinh mà lợi hại vậy sao?”
“Đúng vậy!” Người đàn ông đầu bên kia đáp một tiếng, “Tôi cũng hơi nghi ngờ, lẽ nào thằng nhóc này đã được huấn luyện bài bản.”
Mục Hán trong đầu sàng lọc thông tin, sau khi trầm ngâm mười mấy giây vẫn kiên quyết nói: “Lợi hại cũng kệ, việc này nhất định phải làm được. Anh là người chuyên nghiệp, các anh nghĩ cách, không nhất định phải dùng bạo lực, chỉ cần có thể bắt