Mục Hán cất điện thoại đi rồi bước đến trước giường bệnh của Mục Đức Cao, khàn giọng nói: “Bây giờ con nói với ba xem rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Mục Đức Cao nghiến răng, trong mắt cậu ta lúc này hoàn toàn là sự oán hận, giọng khản đặc nói: “Chẳng phải là vì Lý Tương Tư sao! Thằng khốn Tống Triều Dương hôm qua vừa được ra, hôm nay là ngày đầu tiên đến trường liền quấn lấy ngay Lý Tương Tư. Quả thực là con không nhịn nổi….”
“Kết quả là con bị người ta đánh đến mức thành tàn phế luôn à?” Mục Hán thô bạo ngắt lời con trai: “Bình thường ba luôn nói với con là phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng hành động. Dẫu con có hận đối thủ của mình thế nào đi chăng nữa thì cũng không được lật mặt tại chỗ. Bởi nếu con giở mặt ngay tại đó thì người ta sẽ cảnh giác, sẽ có đề phòng với con, như vậy con sẽ mất đi cơ hội báo thù và ra tay, hoặc giả người ta sẽ tung hê hết với con! Con nhìn xem, cái bộ dạng lúc này của con thì chẳng những không trút hết được cơn giận trong lòng mà ngược lại còn bị người ta sỉ nhục!”
Nhìn bộ dạng vẫn vô cùng căm hận của Mục Đức Cao tựa như không bỏ lời mình nói vào tai, trong lòng Mục Hán thầm thở dài.
Mục Hán tự nhận mình là người có dã tâm, ra tay độc ác nham hiểm là đặc điểm hành sự rõ rệt nhất của ông ta. Từ nhỏ đến lớn Mục Đức Cao đều bị ông ta dạy dỗ như vậy, từ trước đến giờ mọi biểu hiện của nó đều khiến ông ta vô cùng hài lòng, nhưng chuyện lần này, quả thực là Mục Đức Cao đã quá kích động.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Mục Đức Cao mới chỉ mười tám, mười chín tuổi đầu, tuổi trẻ bồng bột vốn là đặc điểm của lứa tuổi này, Mục Đức Cao có thể kiềm chế đến mức độ này có thể coi như là hiếm có rồi.
“Con tuyệt đối sẽ không tha cho nó!” Mục Đức Cao nghiến răng nằm trên giường bệnh nói.
“Được rồi, con cứ thả lỏng tâm trạng, cố gắng phối hợp điều trị cho tốt, chuyện này để ba giải quyết.”
“Ba à, ba định làm thế nào? Không phải là ba định bỏ qua cho Tống Triều Dương đó chứ?” Mục Đức Cao nghi hoặc hỏi.
Bởi cậu ta hiểu là cho tới lúc này thì Mục Hán vẫn chưa làm rõ được rốt cuộc Tống Triều Dương có lai lịch thế nào, có hậu thuẫn thế nào, cậu ta rất sợ cha mình vì e ngại nên bỏ qua cho Tống Triều Dương.
“Chuyện này con không cần phải lo, kết quả khiến con hài lòng là được.” Mục Hán ẩn ý nói.
Mục Đức Cao nghe hiểu ý ngầm trong câu nói của ông ta, chắc chắn ba sẽ báo thù cho cậu, thế là khuôn mặt của Mục Đức Cao liền nở một nụ cười nham hiểm đan xen sự hưng phấn.
Mục Hán nói thêm vài câu nữa với Mục Đức Cao rồi rời khỏi phòng bệnh.
Ông ta chẳng có nhiều thời gian ở bệnh viện cùng với Mục Đức Cao, hơn nữa thì từ nhỏ đến lớn ông luôn đối xử với con trai theo cách như vậy.
Mục Đức Cao cũng đã sớm quen với chuyện này. Cậu biết là ba của mình rất bận, thời gian cũng chẳng có nhiều.
Vương Hưng Nghiệp vẫn đứng canh trước cửa phòng bệnh, thân hình cao lớn lực lưỡng mặc một bộ vest màu đen giống như một cây giáo vậy, khuôn mặt với biểu cảm khó gần, đến ngay cả bác sĩ chủ trị của Mục Đức Cao cũng bị anh ta chặn ở ngoài cửa.
Mục Hán khách khí nói vài câu với bác sỹ chủ trị, chủ yếu là hỏi về vấn đề tim của Mục Đức Cao.
“Đồng nghiệp ở khoa cấp cứu khi đưa tới đây có nhắc nhở là trong lúc kiểm tra bình thường thì điện đồ tim có chút vấn đề. Tôi có để ý tới chuyện này nên đã hỏi bệnh nhân, cũng là con của anh nhưng cậu ta cứ như bị đánh đến nỗi hoá ngốc vậy, căn bản là chẳng thèm để ý tới lời tôi nói. Nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy cậu ấy chỉ bị chấn động não nhẹ, rõ ràng là đầu cậu ấy không hề bị thương? Có điều anh cứ yên tâm, dựa theo sự hiển thị trên máy móc thì con trai anh tạm thời không có gì đáng lo, đã lấy số ở bên khoa kiểm tra xét nghiệm rồi, buổi chiều sẽ đến lượt. Tới lúc đó sẽ chụp CT xem sao.”Bác sĩ chủ trị nói.
Nghe bác sỹ chủ trị hình dung Mục Đức Cao như vậy, trong lòng Mục Hán cảm thấy không vui nhưng khuôn mặt ông vẫn nở nụ cười, khách sáo nói với bác sỹ: “Làm phiền anh quá, nếu có kết quả kiểm tra phiền anh báo ngay với tôi!”
Sau đó Mục Hán lại ra hiệu bằng mắt với Vương Hưng Nghiệp. Vương Hưng Nghiệp hiểu ý gật gật đầu rồi khoác vai bác sỹ chủ trị bước vào phòng bệnh.
Sau khi bước vào phòng bệnh, Vương Hưng Nghiệp khẽ gật đầu với Mục Đức Cao rồi hơi xoay người lại để che lấp tầm nhìn của Mục Đức Cao rồi nhét một cục tiền vào tay bác sỹ chủ trị.
Thực ra những chuyện này cơ bản cũng chẳng cần phải giấu Mục Đức Cao, chẳng quả Vương Hưng Nghiệp muốn làm bộ trước mặt bác sỹ mà thôi. Với người nhận hối lộ thì chuyện như này càng ít người biết càng tốt.
Bác sỹ chủ trị đẩy tay lại, giả bộ từ chối nhưng Vương Hưng Nghiệp lại khẽ lắc đầu ra hiệu bằng mắt với bác sỹ chủ trị. Bác sỹ chủ trị không nói gì nhưng lại giả vờ đẩy lại cái nữa, Vương Hưng Nghiệp nhét luôn cục tiền vào túi áo blouse của ông.
Nhìn thái độ của người nhà bệnh nhân kiên quyết như vậy, ông liền quyết định nhận. Dùng tay cảm nhận độ dày của cục tiền, kiểu gì chỗ này cũng phải tám chín nghìn tệ, cũng có thể là vài tờ đã được rút ra từ một xấp tiền tròn trĩnh.
Bác sỹ chủ trị bất giác thầm like một cái cho người nhà bệnh nhân này.
Nhận hối lộ hơn một vạn tệ, kể cả một vạn cũng sẽ bị ngồi
tù.
Bác sỹ chủ trị chẳng có chút ngại ngùng, ông vô cùng tự nhiên chuyển tiền sang cái túi khác rồi gật đầu với Vương Hưng Nghiệp.
Hai người họ chẳng nói với nhau một câu nào nhưng lại vô cùng ăn ý hiểu ra ý đồ của đối phương.
Vương Hưng Nghiệp cùng bác sỹ chủ trị ra khỏi phòng bệnh liền trông thấy Mục Hán đang đứng chắp tay sau lưng, bên cạnh ông là thầy Trần, giáo viên chủ nhiệm của Mục Đức Cao.
Thầy Trần đứng đối diện với Mục Hán, ấp a ấp úng không thốt ra được một câu.
Một là bởi thầy chột dạ, nhận bao nhiêu tiền của Mục Hán như vậy, lại còn thề thốt bảo đảm trước mặt Mục Hán không biết bao nhiêu lần, mà cuối cùng Mục Đức Cao lại bị Tống Triều Dương đánh đến mức phải nhập viện.
Nhìn kiểu gì cũng thấy bản thân mình không thể thoái thác được trách nhiệm.
Cái thứ hai là thầy e sợ trước thân phận của Mục Hán. Thầy không biết thân phận và lai lịch cụ thể của Mục Hán và cũng không biết người đàn ông trông khác hẳn người Hán đang đứng trước mặt mình đây rốt cuộc là người nước nào.
Nhưng lần nào gặp mặt thì thầy Trần cũng cảm nhận được khí thế dữ dội toát ra từ Mục Hán. Đôi mắt ấy mỗi khi nhìn mình, thầy Trần đều cảm tưởng như ánh sáng trong đôi mắt của đối phương giống như hai mũi dao dài, sắc bén đến nỗi bản thân không dám nhìn thẳng vào.
Thi thoảng thầy bắt gặp các em học sinh trong lớp mình bàn luận nên biết được là thế lực của Mục Hán rất lớn, hình như ông vận hành công ty đa quốc gia. Nhân tài thành công đáng để bản thân mình ngưỡng mộ bây giờ lại nhìn mình với ánh mắt tựa như là đang nhìn một con cừu đang chờ bị làm thịt vậy.
Thầy Trần thật sự cảm thấy sợ hãi, thầy sợ Mục Hán sẽ trút giận lên mình.
Im lặng một hồi lâu, Mục Hán mới lạnh lùng nhìn thầy Trần nói: “Cảm ơn thầy đã đưa Đức Cao đến bệnh viện, việc còn lại tôi sẽ cho người xử lý.”
Im lặng trong khoảng thời gian dài khiến thầy Trần rơi vào bầu không khí căng thẳng cực hạn.
Mục Hán vừa mở lời, thầy Trần tựa như bị điện giật vậy, cả người thầy bỗng giật nảy mình lên, tay chân luống cuống. Mãi một lúc sau mới ấp úng nói: “Được, Mục tổng, vậy tôi về trường trước đây.”
Thậm chí thầy còn chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn vào mặt của Mục Hán, thầy nhấc đôi chân đang run lập cà lập cập lên biến mất khỏi tầm mắt của Mục Hán giống như đang chạy trốn vậy.
Mãi cho đến khi đi tới chỗ Mục Hán không thấy mình nữa thì thầy Trần mới dừng bước lại, thầy dựa tấm thân không còn chút sức lực nào vào bờ tường thang máy, thở hồng hộc rồi giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán.
“Về công ty.” Mục Hán nói với Vương Hưng Nghiệp.
Chuyện chuyên nghiệp thì giao cho người chuyên nghiệp làm.
Ông không có ý định đến trường để tìm hiểu tình hình thực tế.
Nếu đã dám động vào con trai của ông, đã thế lại còn mạnh tay đến vậy thì Mục Hán sẽ khiến Tống Triều Dương phải trả một cái giá đắt.
Đây là tín điều từ trước đến nay mà Mục Hán luôn tuân theo, ông ta chỉ cần khống chế được nhân viên chuyên nghiệp là ổn, còn như quá trình thì Muc Hán lại xem trọng kết quả hơn.
Đã mời y tá tốt nhất cho Mục Đức Cao rồi, còn chuyện của Tống Triều Dương thì ông ta sẽ sắp đặt người xử lý.
Hai người họ ra khỏi bệnh viện, vừa ngồi lên xe thì điện thoại của Mục Hán bỗng nhiên reo lên. Mục Hán lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị một số máy lạ.
Ông ngập ngừng vài giây, suy nghĩ một lúc rồi vẫn nhấc máy.
“Chào anh, Mục tổng.” Trong điện thoại vọng tới một giọng nói khách sáo: “Tôi họ Hà, là Hiệu phó của trường Trung học Thực nghiệm số 4. Bởi chuyện của Mục Đức Cao nên phiền anh bây giờ đến trường một chuyến, không biết bây giờ anh có rảnh không.”
Mục Hán hơi nhíu mày cố nhớ lại. Hình như ông có nghe Mục Đức Cao nhắc tới việc sau khi xảy ra chuyện của Tống Triều Dương thì trường học đã thay vài vị lãnh đạo chủ chốt.
Thầy Hiệu phó chủ quản phụ trách toàn bộ công tác trường học hình như họ Hà, thầy Hiệu trưởng chỉ còn cái danh mà thôi, về cơ bản là thầy không quản chuyện gì nữa.
Bất luận phụ huynh là người như thế nào cũng sẽ vô cùng khách khí đối với giáo viên của con em mình.
Kể cả Mục Hán, ban nãy khi gặp thầy Trần ông ta hận một nỗi không thể cho đối phương vài cái tát nhưng ông ta vẫn kiềm chế được sự kích động của mình lại, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh để nói chuyện với thầy Trần.