"Mục tổng khách sáo quá!” Lý Hương Quân lễ độ mỉm cười, hai tay đón lấy danh thiếp của Mục Hán.
Lý Hương Quân cũng có thể đoán được, nguyên nhân khiến Mục Hán thay đổi hẳn thái độ trở nên kính trọng mình chắc chắn là đã biết được thân phận của mình, nên cũng đôi phần kiêng dè mà thôi.
Đây chính là điều mình chuẩn bị để Mục Hán biết, nếu như Mục Hán đã thông qua các mối quan hệ của mình để biết được thì cũng không cần phải vẽ thêm chuyện nữa. Việc tự khoa trương, huống hồ là khoe thân thế thực lực của mình trước mặt người khác, Lý Hương Quân lớn từng này tuổi rồi vẫn chưa từng làm bao giờ. Nếu thực sự không yên tâm, cùng lắm xong chuyện tìm người có thân phận tương đương với Mục Hán, âm thầm cảnh cáo Mục Hán là được.
“Luật sư Lý và Tống Triều Dương là…” Khi nói tới đây, Mục Hán cố tình dừng lại.
“Người nhà.”
Lý Hương Quân khẳng định nói.
“Ồ.” Mục Hán đáp một tiếng, sau đó nói với Lý Hương Quân: “Là một người làm cha, khi vừa nghe được tin này, trong lòng tôi thực sự vô cùng phẫn nộ. Tôi nghĩ luật sư Lý chắc cũng hiểu được tâm trạng của tôi.”
Lý Hương Quân gật đầu, câu nói này của Mục Hán rất có lý, bất luận là ai khi gặp phải việc này, chắc chắn không thể làm được như Mục Hán.
“Nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi lại nghĩ, bọn trẻ đánh nhau, đặc biệt là hai thằng nhóc nông nổi, việc này cũng rất bình thường.”
“Tôi cũng từng trải qua lứa tuổi này, cũng hiểu, làm gì có thằng nhóc nào không đánh nhau đâu.” Mục Hán nói tiếp.
Nhưng sau khi dừng lại một lát ông lại chuyển giọng: “Nhưng Tống Triều Dương thực sự ra tay hơi nặng!”
“Thật sự xin lỗi.” Lý Hương Quân xin lỗi Mục Hán, “Việc này đúng là lỗi của Tống Triều Dương, và trong lòng tôi cũng rất tán đồng với phương án giao việc này cho cảnh sát xử lý.”
“Ngài Mục yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không dùng quan hệ của bản thân can thiệp vào việc cảnh sát điều tra vụ án này.”
“Hơn nữa tôi cho rằng, Tống Triều Dương cũng nên nhận được bài học thích đáng!”
“Vâng?” Mục Hán có chút ngờ vực nhìn Lý Hương Quân, ông không biết Lý Hương Quân nói vậy là thật hay đùa.
“Đúng vậy, đây là suy nghĩ thật lòng của tôi.” Lý Hương Quân gật đầu dứt khoát với Mục Hán, “Tới trường không lo học hành tử tế, hơi một tý là giở trò ghen tuông với người khác, lần trước cũng vậy, lần này lại vậy.”
“Không cho cậu ta một bài học cậu ta sẽ không ghi nhớ.” Lý Hương Quân nghiến răng nghiến lợi.
Mục Hán tỏ ra khá lúng túng, vì người còn lại trong trò ghen tuông mà Lý Hương Quân nói chính là con trai ông ta Mục Đức Cao.
Còn cô gái đứng giữa hai nam sinh chính là Lý Tương Tư.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Mục Hán thừa nhận gật đầu, “Thằng nhóc Mục Đức Cao nhà tôi bị thương nặng như vậy cũng sẽ khiến nó ghi nhớ.”
Mục Hán nhấn mạnh trọng tâm Mục Đức Cao bị thương rất nặng.
“Mục tổng yên tâm, trách nhiệm cần gánh vác chúng tôi sẽ không thoái thác, những thứ cần bồi thường chúng tôi cũng tuyệt đối không so đo, ông chỉ cần nói yêu cầu là được!” Lý Hương Quân thẳng thắn nói, có thể thấy được, Mục Hán là bên bị hại nhưng có ý định nhân nhượng trước.
Nhưng Lý Hương Quân không biết được lời Mục Hán nói rốt cuộc là thật hay giả, vì thế thái độ cần có vẫn phải thể hiện trước mặt Mục Hán.
“Việc bồi thường thì không nói tới nữa!” Mục Hán cười ha ha nói: “Không sợ luật sư Lý cười chê tôi khoác lác, Mục Hán tôi tuy khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng nhưng phấn đấu tới bây giờ cũng coi là có chút ít tài sản, tiền đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một con số mà thôi!”
Lý Hương Quân đón ý cười nói: “Thực lực của Mục tổng rất hùng hậu, tôi cũng đã biết!” Cô không tin Mục Hán không có điều kiện gì, người giúp Lý Hương Quân tìm hiểu thân thế của Mục Hán đã nói cho cô biết, tuy Mục Hán là người làm ăn nhưng bản chất giống một tên kiêu hùng, biết tiến biết lui, cũng rất thực tế.
Lý Hương Quân muốn xem Mục Hán rốt cuộc nghĩ gì.
“Việc này cứ giao cho cảnh sát xử lý đi.” Mục Hán nói tiếp: “Tin rằng cảnh sát sẽ giải quyết công bằng, hơn nữa tôi cũng đã biết, người gây sự đúng là Mục Đức Cao!”
“Hình phạt đối với Tống Triều Dương không quá nặng, chắc sẽ không ảnh hưởng tới tiền đồ của cậu ta.”
“Điểm này tôi không mấy bận tâm.” Lý Hương Quân bình tĩnh nói, “Giam cậu ta vài ngày cũng tốt. Bất luận nhà trường xử lý thế nào đi nữa, sau khi chuyện này kết thúc tôi chắc chắn sẽ chuyển trường cho cậu ta.”
“Mới tí tuổi đầu không lo học hành đã đua đòi người khác yêu đương.” Khi nói tới đây, Lý Hương Quân có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Việc này là sao?” Mục Hán có chút không hiểu.
Người nhà của Tống Triều Dương không đồng ý Tống Triều Dương qua lại với Lý Tương Tư, việc này không phải là tin xấu đối với mình.
“Nên làm vậy.” Mục Hán gật đầu, sau đó lại nói tiếp: “Đợi sau khi Mục Đức Cao bình phục tôi cũng sẽ dạy bảo nó cẩn thận, để nó biết rằng tuổi này thì cần phải làm việc gì cho đúng!”
Trong lòng Lý Hương Quân có phần lo lắng,
cô nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã không thấy bóng dáng xe cảnh sát và Tống Triều Dương đâu cả, nghĩ chắc đã ngồi vào xe cảnh sát đi về rồi.
Cô cố tình nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Mục Hán được nhiên có thể nhận ra ý của Lý Hương Quân. Làm vậy là muốn kết thúc cuộc trò chuyện.
“Xem ra luật sư Lý vẫn còn việc phải làm, vậy tôi không làm phiền nữa. Luật sư Lý có thể cho tôi xin cách liên hệ không. Sau này nếu như có việc cần làm phiền cô, hi vọng cô sẽ ra tay giúp đỡ.”
Mục Hán khách sáo mỉm cười.
Câu nói này có chút thẳng thừng, có chút lộ liễu, Mục Hán chỉ còn thiếu không nói thẳng, “tôi biết quan hệ của Lý Hương Quân cô rất rộng rãi, sau này có thể sẽ cần tìm cô giúp đỡ, việc lần này coi như nể mặt cô”.
“Tôi hi vọng sau này khi gặp cô, cô có thể giúp đỡ tôi một lần.” Đây chính là bản tính thực sự của một thương nhân.
Chiêu trò tới rồi, đây chính là điều kiện của Mục Hán, quả nhiên là dân kinh doanh!
Nhưng Lý Hương Quân cũng không để bụng, mặc dù cô còn ít tuổi nhưng vì ba mình, cô cũng đã từng gặp không ít thể loại người.
Mục Hán biểu hiện như vậy cô cũng không lấy làm lạ.
“Thực sự xin lỗi!” Lý Hương Quân giơ tay vỗ trán mình làm bộ như quên mất, sau đó lấy trong túi ra một tấm danh thiếp của mình đưa cho Mục Hán, “Đây là danh thiếp của tôi, nếu như sau này ngài Mục có vấn đề nghiệp vụ gì thì có thể trực tiếp gọi điện cho tôi!”
Lý Hương Quân nói rất kín kẽ, nhưng cô tin rằng Mục Hán có thể nghe hiểu, “Tôi là luật sư, phạm vi nghiệp vụ của tôi chính là những việc có liên quan tới pháp luật. Bất luận là việc chạy quan hệ hay là vi phạm pháp luật thì đừng làm phiền tôi!”
Mục Hán cũng không hề để tâm, hai tay đón lấy danh thiếp, mỉm cười gật đầu với Lý Hương Quân, “Sau này chắc chắn sẽ có việc phải làm phiền luật sư Lý.”
Bây giờ ông ta vẫn chưa hiểu hết giới hạn của Lý Hương Quân, nhưng từ các dấu tích cho thấy, Lý Hương Quân không hề đơn giản, sau lưng chắc chắn là thân thế vô cùng mạnh.
Yêu cầu hiện giờ của mình chỉ là tạo dựng mối quan hệ với Lý Hương Quân, có thể trò chuyện, quan hệ sau lưng có thể từ từ xây dựng. Hiện tại mình chỉ cần một cơ hội mà thôi.
Lý Hương Quân đã cho ông ta cơ hội thiết lập mối quan hệ, xem như tạm thời đã đạt được mục đích.
“Vậy tạm biệt luật sư Lý.” Mục Hán khách sáo nói với Lý Hương Quân.
Lý Hương Quân mau chóng rời khỏi phòng làm việc, trước khi rời đi cũng không quên đóng cửa lại.
Trong suốt quá trình trò chuyện của hai người, Hiệu phó Hà ngồi bên bàn làm việc của mình giống như một bức tượng, không hề bộc lộ sự tồn tại của mình.
Đợi sau khi Lý Hương Quân rời đi, ông mới bắt đầu nói với Mục Hán: “Sự việc lần này vẫn phải cám ơn Mục tổng, phụ huynh có tấm lòng khoan dung độ lượng như Mục tổng, tôi thực sự rất hiếm khi gặp được!”
Trong cuộc trò chuyện của Mục Hán và Lý Hương Quân, Hiệu phó Hà có thể thấy được Mục Hán là người rất coi trọng thực tế.
Dùng một câu nói khó nghe để hình dung tính cách của Mục Hán, chính là ai có sữa sẽ là mẹ.
Nhưng Hiệu phó Hà không cổ hủ tới mức thể hiện thái độ với Mục Hán trên mặt, ngược lại vẫn rất khách sáo với Mục Hán. Nếu đổi lại đứng trên lập trường của Mục Hán, Mục Hán không truy cứu việc này, bất luận là đối với ông hay là nhà trường đều rất có lợi.
Vì thế đối mặt với Mục hán, ông nhất định phải tỏ thái độ cám ơn, mặc dù đây không phải là thực lòng.
“Hiệu phó Hà khách sáo rồi, chỉ là việc nhỏ mà thôi.” Mục Hán mỉm cười nói.