"Nếu ở đây không còn việc gì nữa thì tôi qua bệnh viện xem Mục Đức Cao thế nào.” Mục Hán khách khí tạm biệt thầy Hiệu phó.
Thầy Hiệu phó Hà tiễn Mục Hán ra đến cửa văn phòng, Vương Hưng Nghiệp vẫn đứng đợi ở dưới lầu. Anh ta không đi theo Mục Hán lên trên mà chỉ làm tròn bổn phận của một tài xế.
“Đại ca, bây giờ làm thế nào?” Sau khi lên xe, Vương Hưng Nghiệp nói với Mục Hán ngồi ở băng ghế sau.
Bình thường khi ở công ty thì Vương Hưng Nghiệp đều gọi Mục Hán là ông chủ, cũng chỉ có những khi hai người ở riêng thì Vương Hưng Nghiệp mới gọi đại ca.
Trọng lượng của cái tên đại ca này vô cùng lớn, không phải cứ tuỳ ý là có thể mở mồm được. Đây là sự đánh đổi của việc Vương Hưng Nghiệp mười mấy năm nay vào sinh ra tử cùng Mục Hán, thậm chí còn mạo hiểm cả tính mạng để cứu Mục Hán.
“Cứ chờ xem sao!” Mục Hán thở dài một tiếng rồi nói.
Lai lịch của đối phương quá lớn, lần này chỉ đành im lặng chịu thiệt mà thôi.
Mục Hán ngồi ở ghế sau, thở dài một tiếng. Ban nãy khi nói chuyện với thầy Hiệu phó Hà, khuôn mặt của Mục Hán rạng rỡ như đoá hoa đang nở rộ, lúc này đây thì tựa như đáy biển sâu thẳm không có ánh mặt trời chiếu tới, khuôn mặt sa sầm lại đen kịt.
Vương Hưng Nghiệp ngồi ở ghế lái gật gật đầu ý bảo mình biết nên làm thế nào rồi.
Vương Hưng Nghiệp tập trung lái xe về công ty.
Mãi một lúc lâu sau anh ta mới nghe thấy Mục Hán ở băng ghế sau nói: “Bao giờ Mục Đức Cao khoẻ lại, tôi định sẽ đưa nó ra nước ngoài. Cậu giúp tôi tham khảo xem ở đâu thì phù hợp.”
Vương Hưng Nghiệp đang lái xe bỗng sửng sốt, gót chân anh ta không kịp khống chế lực mà dẫm mạnh xuống chân ga, suýt chút nữa đã đâm vào chiếc xe đằng trước.
Sau đó anh ta liền phanh gấp lại, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra một âm thanh chói tai. Mục Hán ngồi ở ghế sau không thắt dây an toàn nên không khống chế được lực quán tính mà đập thẳng đầu vào ghế trước.
“Đại ca, anh không sao chứ?” Vương Hưng Nghiệp luống cuống cởi dây an toàn thò đầu về phía sau nhìn trán của Mục Hán.
“Cậu hoảng hốt cái gì chứ.” Mục Hán một tay ôm trán rồi ngồi thẳng dậy.
Vương Hưng Nghiệp đi theo Mục Hán chinh chiến bao lâu nay, trước đây chẳng phải chưa từng có lúc gặp nguy hiểm, nhưng kể cả có nguy hiểm đến tính mạng thì Mục Hán cũng chưa từng có ý định đưa Mục Đức Cao ra nước ngoài.
Thế nhưng lần này chỉ là đánh nhau với bạn cùng lớp thôi mà Mục Hán đã nghĩ đến việc sắp xếp đường lui cho Mục Đức Cao rồi, mà cũng có thể chính là tìm đường lui cho bản thân ông. Chỉ khi phát giác ra nguy hiểm cực lớn sắp xảy đến thì Mục Hán mới có suy nghĩ này.
Dường như hiểu được trong lòng Vương Hưng Nghiệp đang nghĩ gì, Mục Hán trợn mắt lên nhìn Vương Hưng Nghiệp: “Cậu sợ cái gì chứ? Vẫn chưa tới lúc chúng ta phải bỏ chạy đâu.”
“Chỉ có điều lai lịch của tên nhóc lần này đánh nhau với Mục Đức Cao quá lớn, thêm vào đó là lúc trước chúng ta từng hãm hại người ta. Tôi sợ là họ sẽ báo thù Mục Đức Cao nên mới để nó ra nước ngoài.” Mục Hán kiên nhẫn giải thích.
Vương Hưng Nghiệp theo ông ta mấy chục năm nay, là thuộc hạ tâm phúc của ông ta, và cũng là hai cánh tay của ông ta, thậm chí họ còn là huynh đệ sống chết với nhau. Nếu Vương Hưng Nghiệp mà hoảng thì tất cả mọi người ở trong công ty cũng sụp đổ theo.
“Làm em hết hồn.” Vương Hưng Nghiệp nở nụ cười, chiếc xe đằng sau không ngừng bấm còi.
Mục Hán lại nói: “Về công ty cái đã.”
Suốt cả quãng đường hai người họ không hề nói gì nữa. Mục Hán ngồi ở băng ghế sau cứ luôn nhắm mắt, không biết ông ta đang suy tư hay đang tĩnh tâm.
Vương Hưng Nghiệp chậm rãi lái xe tới dưới chân công ty. Hai người họ cùng đi vào thang máy, lên văn phòng rộng lớn của Mục Hán.
Hai người họ ngồi đối diện với nhau qua cái bàn làm việc. Vương Hưng Nghiệp châm một điếu xì gà cho Mục Hán.
Mục Hán rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra. Khuôn mặt trầm tư bị vùi dưới làn khói trắng.
“Chuyện lúc trước tuy người ta không nhắc tới, nhưng chắc chắn đã khẳng định là do chúng ta ra tay rồi, vì vậy mà chúng ta không thể không đề phòng được.” Một lúc sau, Mục Hán mới trầm giọng nói.
Chuyện lần trước mà Mục Hán nói chính là chuyện Mục Đức Cao âm thầm sai khiến đám anh em Ngũ Phúc hãm hại Tống Triều Dương tàng trữ và sử dụng ma tuý.
Chuyện này Vương Hưng Nghiệp không hề nhúng tay vào, mà do đích thân Mục Hán phái nhân viên thủ hạ bí mật nhất giả làm thầy giáo thể dục và nhân viên y tế của trường học, nhằm đào lỗ bẫy Tống Triều Dương.
Nhưng Vương Hưng Nghiệp cũng mập mờ biết được một chút, và anh ta cũng biết được là Tống Triều Dương sau khi bị bắt thì đã lại được thả ra chỉ trong vòng nửa tháng.
“Đại ca, ý của anh là đối phương sẽ điều tra chuyện này sao?” Ý của Vương Hưng Nghiệp là, liệu có phải Mục Hán cho rằng đã bị đối phương
nắm thóp rồi đúng không.
Mục Hán lắc đầu rồi lại nhả ra một làn khói, nói: “Những vị lãnh đạo có chức vụ tương đối cao ngày hôm nay tôi đều đã gọi điện thoại rồi. Nhưng hễ chỉ nhắc tới cái tên của người phụ nữ tên Lý Hương Quân này là ai nấy đều không muốn nhắc tới, không muốn nói chuyện chi tiết.
“Thậm chí lại còn có hai người vừa nghe thấy cái tên đó liền dập máy luôn, nên tôi nghĩ rằng hậu thuẫn của người phụ nữ này vô cùng thâm sâu, sâu tới mức chúng ta hiện nay bất luận có làm thế nào cũng không với được để móc nối tới vị trí đó.”
“Vậy ý của anh là…” Vương Hưng Nghiệp lại hỏi.
“Nếu đối phương muốn báo thù thì cơ bản là chẳng cần đến chứng cứ, chỉ cần nhận định do chúng ta làm là được. Nhưng cái khiến tôi cảm thấy lạ là đã qua được nửa tháng rồi, nếu có động tĩnh gì thì đã phải có từ lâu rồi mới đúng. Không nhất thiết phải để Tống Triều Dương đến trường đánh nhau một trận với Mục Đức Cao.”
Mục Hán nghi hoặc nói.
Ngưng lại vài giây, hình như ông ta lại nghĩ ra cái gì đó.
“Hơn nữa ban nãy khi nhìn phản ứng của người phụ nữ tên Lý Hương Quân này thì cô ta cũng biết chuyện lần trước.” Sở dĩ Mục Hán suy luận như vậy là vì ban nãy Lý Hương Quân có nhắc tới ở văn phòng của thầy Hiệu phó.
Nguyên nhân trực tiếp của việc lần trước Tống Triều Dương bị bắt đi vẫn là vì Mục Đức Cao ghen bóng ghen gió. Điều này gián tiếp thể hiện ra rằng Tống Triều Dương bị giam hơn nửa tháng có liên quan trực tiếp tới Mục Đức Cao.
“Nhưng dường như cô ta không mấy quan tâm tới chuyện Tống Triều Dương bị bắt đi lần nữa.” Mục Hán nhíu chặt mày, nghi hoặc nói.
“Liệu có phải vì ở trước mặt anh nên cô ta mới cố tình biểu hiện như vậy không?” Vương Hưng Nghiệp nghĩ vài giây rồi nói.
“Không phải.” Mục Hán quả quyết lắc đầu: “Tôi có thể nhìn ra được khi đó cô ta không hề nói dối, vậy nên tôi mới thấy lạ.”
“Hình như cô ta chẳng hề vì hai chuyện này mà căm hận Mục Đức Cao, thái độ đối với tôi cũng khá ổn. Thái độ của cô ta lúc đó còn khá là khách khí.”
“Vậy tại sao anh còn định đưa Mục Đức Cao ra nước ngoài?” Vương Hưng Nghiệp lại hỏi.
“Chẳng phải là tôi sợ người phụ nữ tên Lý Hương Quân này mà là tôi sợ Tống Triều Dương sau khi ra ngoài sẽ lại gây rắc rối cho Mục Đức Cao.” Mục Hán ngập ngừng một lúc rồi nói.
“Người trẻ tuổi khó tránh sự bốc đồng, trong lòng không nín nhịn nổi, có hận thù chỉ hận một nỗi không thể lập tức báo thù ngay, giống như Mục Đức Cao vậy.”
Mục Hán lại trầm giọng nói.
Vương Hưng Nghiệp gật đầu, anh ta rất hiểu sự lo ngại của Mục Hán về chuyện này. Nếu như xuất thân của Tống Triều Dương và Lý Hương Quân đều không đơn giản thì rất có khả năng sẽ lợi dụng mối quan hệ của mình mà báo thù Mục Đức Cao. Đây chính là cái mà Mục Hán lo lắng.
“Chuyện này vẫn nên xử lý kịp thời thì hơn.” Mục Hán dập mạnh điếu xì gà vào cái gạt tàn rồi đứng dậy, hai tay đút túi quần, đi vòng quanh văn phòng.
Mục Hán cứ đi không ngừng nghỉ, ông đi mấy vòng liền. Đến khi Vương Hưng Nghiệp cảm thấy hoa mắt thì ông ta mới dừng bước lại.
“Cậu nghĩ xem phải bồi thường bao nhiêu thì đối phương mới có thể không so đo chuyện này?” Mục Hán nhìn Vương Hưng Nghiệp nói.
Xem ra ông chủ lại muốn dùng tiền để giải quyết chuyện này rồi.
Vương Hưng Nghiệp mím môi, bộ dạng có chút khó xử: “Đại ca muốn bồi thường để mong có được sự tha thứ của đối phương, nhưng vấn đề là nhỡ người ta không cần tiền thì sao?”
Vương Hưng Nghiệp nói ra suy nghĩ trong lòng, Mục Hán lại chẳng thèm để tâm mà xua xua tay.
“Trên đời này chẳng có ai là không thích tiền cả. Kể cả những người có cấp bậc cao ra vẻ không cần tiền cũng chỉ là do số lượng chưa đạt tới dự tính của anh ta mà thôi.”
Không chung một nhịp suy nghĩ, chẳng cách nào giao lưu được. Vương Hưng Nghiệp thầm lẩm bẩm trong lòng.