Nhưng trên đời này thật sự có người không thích tiền. Vương Hưng Nghiệp thầm nghĩ trong đầu. Tất nhiên không kể đến những kẻ dở hơi chịu ảnh hưởng từ chủ nghĩa tôn giáo cực đoan.
“Cậu nghĩ hai mươi triệu thế nào?” Một hồi sau, Mục Hán lại trầm giọng hỏi.
“Nhiều như vậy sao?” Vương Hưng Nghiệp hoảng hốt.
“Nhiều sao? Tôi thấy không nhiều tí nào.” Mục Hán lắc lắc đầu nói: “Vì để giữ mối quan hệ với những lãnh đạo này, một năm chúng ta phải chi ra bao nhiêu chắc cậu cũng biết được chút ít. Nhưng vừa nghe tới cái tên mà đã khiến cho bọn họ không dám nói gì, thậm chí còn không dám nhắc đến mà cúp máy luôn thì cậu thử tưởng tượng xem lai lịch của người phụ nữ tên Lý Hương Quân này lớn tới mức nào!”
Vương Hưng Nghiệp hít sâu một hơi.
Cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao sau khi rời khỏi trường học thì biểu hiện của Mục Hán lại không bình thường rồi. Hoá ra thật sự ông ta đã bị lai lịch thần bí của Lý Hương Quân làm cho khiếp sợ.
Dẫu rằng hiện nay ông chủ vẫn chưa làm rõ được thân phận của Lý Hương Quân.
“Vậy thì đúng là không nhiều.” Vương Hưng Nghiệp trầm tư một hồi rồi gật đầu nói.
Không biết gì về thân phận của đối phương, thậm chí lại còn không cùng một tầng lớp nên Vương Hưng Nghiệp không cách nào tưởng tượng nổi người có thân phận lớn như Lý Hương Quân sẽ có ý niệm như thế nào về tiền.
Anh ta xuất thân nghèo hèn, đi theo Mục Hán chinh chiến suốt mười mấy năm nay mới có được thân phận và địa vị như bây giờ. Nhưng nếu bảo anh lựa chọn giữa hai mươi triệu và Mục Hán thì thà rằng anh không cần hai mươi triệu này.
“Vậy thì tăng lên, năm mười triệu, một nửa của một trăm rồi, tôi không tin là đối phương lại không lung lay!” Mục Hán hào khí xua tay.
Vương Hưng Nghiệp âm thầm nghiến răng. Sản nghiệp ngoài mặt của ông chủ một năm cũng chỉ có bằng ấy lợi nhuận, đưa hết một cục đi mà cũng chẳng có chút nhíu mày.
Mục Hán lại hào phóng nói: “Kể cả Lý Hương Quân không chút mảy may thì lẽ nào Tống Triều Dương nhìn thấy nhiều tiền như vậy cũng không động lòng sao? Tôi không tin. Kể cả gia đình có nhiều tiền đi chăng nữa, nhưng cậu ta một tháng được cho bao nhiêu tiền tiêu vặt cơ chứ? Mục Đức Cao bây giờ mỗi tháng được bao nhiêu? Một trăm nghìn tệ hay tám mươi nghìn tệ?”
“Không nhiều vậy ạ.” Vương Hưng Nghiệp nghĩ một lúc rồi nói: “Năm trước mới chỉ được ba mươi nghìn, năm nay đến tận khi qua Tết, anh đích thân gật đầu đồng ý thì mới tăng lên một ít. Bây giờ mới được hơn bốn mươi nghìn tệ, còn chưa tới năm mươi nghìn.”
“Vậy đấy!” Mục Hán hưng phấn vỗ tay một cái rồi lại hỏi: “Nếu bảo cậu đưa cho Mục Đức Cao một lúc nhiều tiền như vậy thì cậu đoán xem Mục Đức Cao sẽ làm thế nào?”
Vương Hưng Nghiệp thử tưởng tượng rồi bật cười.
“Cậu cười cái gì?” Mục Hán hứng thú hỏi.
“Em đang nghĩ Mục Đức Cao liệu có khi nào sợ đến mức không dám nhận người cha ruột như anh không!” Vương Hưng Nghiệp dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Kể từ khi Mục Đức Cao lên cấp hai, bởi Mục Hán không có thời gian quản cậu nên phần lớn thời gian đều giao cho Vương Hưng Nghiệp xử lý những chuyện có liên quan đến Mục Đức Cao.
Kể cả bất kỳ chuyện gì của Mục Đức Cao ở trường, thậm chí là phí sinh hoạt cũng đều do Vương Hưng Nghiệp định kỳ đưa cho Mục Đức Cao.
Vậy nên trong mắt Mục Đức Cao, ngoài cha Mục Hán ra thì người gần gũi nhất với mình chính là Vương Hưng Nghiệp. Hơn nữa cậu ta còn vô cùng tôn trọng Vương Hưng Nghiệp, cậu ta luôn vô cùng ngoan ngoãn trước mặt Vương Hưng Nghiệp.
“Chính là như vậy đấy!” Mục Hán hưng phấn nói: “Mục Đức Cao từ nhỏ đã bị tôi quản nghiêm, tính tình cũng chững chạc. Tống Triều Dương bằng tuổi với nó, kể cả có trưởng thành sớm hơn thì cũng chẳng hơn được là mấy. Nhìn thấy nhiều tiền như vậy làm sao có thể kiềm chế được! Ừm, cứ làm vậy đi!”
Mục Hán ra quyết định trong chớp mắt rồi ấn cái chuông ở dưới gầm bàn. Vài giây sau, một thư ký với khuôn mặt xinh như búp bê cùng thân hình vô cùng bốc lửa gõ cửa đi vào.
“Chào ngài, Mục tổng, ngài có chuyện gì cần dặn dò ạ?” Nữ thư ký sinh đẹp lảnh lót hỏi.
“Bảo giám đốc tài vụ tới đây.”
Thư ký gật đầu đáp lại một tiếng rồi thân hình bắt mắt yểu điệu bước ra khỏi văn phòng.
Nhìn thấy Vương Hưng Nghiệp cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô thư ký, khuôn mặt Mục Hán lộ vẻ tức tối nhưng khi Vương Hưng Nghiệp định thần lại thì Mục Hán lại đổi về khuôn mặt đang cười.
“Thế nào?” Mục Hán cười hỏi: “Có phải thấy bổ mắt lắm đúng không?”
Vương Hưng Nghiệp biết mình đã thất lễ nên vội đứng thẳng người dậy.
Chẳng để anh ta biện giải, Mục Hán đã lại cười nói tiếp: “Nếu cậu thích thì để tôi bảo cô ta qua với cậu mấy hôm.”
“Đại ca đùa gì vậy! Em tuyệt đối không dám có lòng dạ như vậy!” Vương Hưng Nghiệp lập tức hốt hoảng sợ hãi nói: “Em chỉ là tán thưởng thân hình của cô ta thôi. Muốn tìm người như vậy thì công ty người mẫu thiếu gì, chẳng qua là tiền ít hay nhiều thôi.”
Mục Hán cười ha ha hùa theo rồi lại nói: “Cậu xem đấy, chẳng có chuyện gì là tiền không giải
quyết được cả, chủ yếu con số là bao nhiêu mà thôi.”
Vương Hưng Nghiệp gật đầu rồi cười hùa theo mấy tiếng.
Trong lòng anh ta thầm cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện ban nãy của mình. Anh ta theo Mục Hán mười mấy năm nay, làm sao mà không biết tính cách thật sự của ông chủ mình thế nào.
Người phụ nữ từng bị Mục Hán chơi bất luận là có xuất thân và lai lịch thế nào, cũng bất luận là có xinh đẹp hay không, dẫu rằng Mục Hán không muốn chơi cô ta nữa thì cũng sẽ bỏ tiền nuôi chứ tuyệt đối không để bất kỳ người đàn ông nào khác đụng vào.
Cũng có người phụ nữ sau khi bị ông ta chơi xong được nuôi trong nhung lụa, vì không chịu nổi sự cô đơn và quạnh hiu nên lén lút ra ngoài tìm người khác, cuối cùng kết cục đã bị nhấn chìm xuống đáy biển.
Tất nhiên, gã đàn ông lén lút với người phụ nữ này cũng chịu chung số phận.
Lá gan của Vương Hưng Nghiệp dẫu có lớn đến mấy cũng tuyệt đối không dám có ý niệm đụng tới người đàn bà của Mục Hán. Chính bởi biết quá nhiều nên anh ta mới nể sợ Mục Hán từ tận đáy lòng.
Giám đốc tài vụ là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, ông tiến vào văn phòng dưới sự chỉ dẫn của thư ký. Sau khi đứng trước mặt Mục Hán, ông gật đầu khom lưng chào hỏi Mục Hán.
Ở công ty của Mục Hán, trong tất cả nhân viên thì chỉ có mình Vương Hưng Nghiệp sau khi cùng Mục Hán đi vào văn phòng mới có tư cách ngồi xuống. Những người khác kể cả phó tổng hay thư ký thì đi vào cũng chỉ có thể đứng mà thôi.
Khí thế của Mục Hán quá dữ dội, chỉ cần những người cũ ở bên cạnh ông ta hơn một năm đều sẽ quen với cách thức này. Quan hệ giữa hai người càng giống như mối quan hệ giữa gia chủ và quản gia thời cổ đại, thậm chí là quan hệ giữa gia chủ và kẻ dưới.
“Anh lập tức đến ngân hàng nói chuyện ngay, có thể tôi sẽ phải dùng tới một số tiền lớn.” Mục Hán dùng ngón tay gõ xuống mặt bàn nói với giám đốc tài vụ.
“Năm mươi triệu tệ.” Mục Hán lại nói tiếp.
“Nhiều như vậy sao?” Giám đốc tài vụ vô thức chau mày.
Bởi thông qua nghiệp vụ phổ thông thì chẳng có ngân hàng nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại điều động nhiều tiền mặt cho khách hàng như thế, vì lẽ đó mà giám đốc tài vụ mới có biểu cảm như vậy.
Mục Hán nhìn ra được sự khó xử của giám đốc tài vụ, ông lại nói tiếp: “Không cần tiền mặt đâu, có thể sẽ dùng tới chi phiếu. Nhưng nhất định phải đảm bảo rằng nếu có người cầm tờ chi phiếu này ra đổi tiền mặt thì ngân hàng nhất định phải đổi cho họ, kể cả tiền mặt không đủ thì cũng phải chuyển khoản.
“Nếu như vậy thì không vấn đề gì.” Giám đốc tài vụ thở phào một tiếng.
Bởi các kiểu quy định ngặt nghèo của ngân hàng nên một lần tuyệt đối không thể rút nhiều tiền mặt như vậy. Nhưng nếu là chuyển khoản thì tất nhiên là không vấn đề gì.
Nhưng cũng nhất định phải đánh tiếng trước với ngân hàng, để tránh sau này xuất hiện rắc rối không đáng có. Hơn nữa ý của Mục Hán bảo giám đốc tài vụ qua đây cũng là muốn ông nói trước với ngân hàng một tiếng.
“Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay.” Giám đốc tài vụ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ trên tay.
Chuyện khiến đích thân ông chủ gọi ông đến tận văn phòng để giao phó thì chứng tỏ ông chủ vô cùng quan tâm và cũng rất nóng vội. Giám đốc tài vụ theo Mục Hán bao nhiêu năm nay rồi, chuyện như thế này cũng từng xảy ra.
“Ừm, càng nhanh càng tốt, nói không chừng sẽ phải dùng đột xuất.” Mục Hán xua xua tay nói.
Thư ký và giám đốc tài vụ lui ra khỏi văn phòng. Sau khi thư ký và giám đốc tài vụ ra ngoài, Mục Hán vươn vai rồi nói với Vương Hưng Nghiệp: “Tôi hơi mệt, buổi trưa không cần gọi tôi ăn cơm đâu.”
Vương Hưng Nghiệp biết điều đứng dậy nói với Mục Hán: “Vâng, em biết rồi, có việc gì thì anh cứ gọi cho em.”