Điệp Viên Kỳ Quái

Lo lắng


trước sau

Đỗ Tu Hải khẽ ngoắc ngón tay, chủ tiệm liền chạy tới trước mặt Đỗ Tu Hải, khom lưng khẽ nói: “Sao vậy anh Hải?”

Người ở bên ngoài lại bắt đầu đập cửa, và không ngừng gào thét: “Anh Hải, mau mở cửa, có việc gấp thật mà.”

“Mặc kệ hắn.” Đỗ Tu Hải trợn mắt nói.

“Còn không mở tôi sẽ đạp cửa vào đấy!” Người bên ngoài lớn tiếng thét lên.

Chủ tiệm cà phê xùy một tiếng, tỏ vẻ khinh miệt. Khi tu sửa, anh ta đã nghĩ tới điểm này, cửa chống trộm bên ngoài được làm đặc biệt, không có dụng cụ đặc biệt, cho dù là mười gã đàn ông cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

Nhưng anh ta không để ý thấy Đỗ Tu Hải ở bên cạnh chớp mắt mấy cái.

“Rầm…” Tiếng húc cửa càng lớn hơn vang lên, người đàn ông bên ngoài xô cửa bảy tám lần, cánh cửa chống trộm vẫn không hề xê xích.

“Anh Hải, anh có mở cửa không thì bảo, anh còn không mở tôi sẽ làm thật đấy nhé, tôi biết anh đang ở bên trong.”

“Qua đó nghe xem hắn ta muốn làm gì.” Đỗ Tu Hải đặt tách cà phê trong tay xuống, đứng dậy đi về phía cửa lớn.

“Ồ, vâng.” Chủ tiệm cà phê đáp một tiếng rồi đi theo sau Đỗ Tu Hải.

Bước chân của hai người rất nhẹ, không hề phát ra tiếng động nào cả, từ từ bước tới phía sau cửa lớn.

Hai người rón rén áp sát cánh cửa, nghe động tĩnh bên ngoài. Chỉ nghe thấy tiếng tít tít, người đàn ông bên ngoài hình như đang gọi điện thoại, ngay sau đó liền vọng tới tiếng trò chuyện điện thoại của người đàn ông đó.

“Quân Tử, giúp anh một việc!” Người đàn ông bên ngoài nói.

“Anh về Kinh Thành khi nào vậy?” Người trong điện thoại hỏi.

“Đừng hỏi việc này vội.” Người đàn ông nói, “Cậu mau cử một đội tới đây cho tôi, mang theo dụng cụ bộc phá!”

Dụng cụ bộc phá?

Mẹ kiếp, lại còn thuốc nổ cơ đấy!

Ông chủ mập của tiệm cà phê tỏ vẻ khinh miệt, anh bạn ở ngoài cửa đúng là giỏi khoác lác.

Nhưng anh không để ý thấy, Đỗ Tu Hải lộ vẻ mặt không biết phải xử lý sao.

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?” Người trong điện thoại lại hỏi.

“Anh Hải mất tích rồi, có người nhìn thấy anh ấy vào tiệm cà phê tầng 78 tòa nhà thương mại quốc tế, tôi nghi anh ấy bị uy hiếp.”

“Thật hay giả vậy?” Người trong điện thoại hỏi.

“Việc này tôi còn có thể gạt cậu sao?” Người đàn ông nói, “Có người báo rằng, nơi này thường xuyên có gã râu xồm xuất hiện, tôi đoán chắc anh Hải lần theo dấu vết nên mới bị cuốn vào việc này!”

“Được rồi, em sẽ sắp xếp người ngay bây giờ.” Vừa nghe ba từ gã râu xồm, người trong điện thoại liền giật mình, trầm giọng nói.

“Mau lên, nếu muộn một chút, e là anh Hải sẽ mất mạng, nhưng phải chú ý ảnh hưởng đấy, đừng khoa trương quá.” Người đàn ông dặn dò một câu rồi mới ngắt điện thoại.

“Gã râu xồm là ai?” Chủ tiệm cả phê nghe không hiểu, hạ thấp giọng hỏi Đỗ Tu Hải.

“Phần tử khủng bố.” Đỗ Tu Hải dùng khẩu hình nói với chủ tiệm cà phê.

“Ơ, tên khốn!” Chủ tiệm cà phê kêu lên một tiếng, chỗ này của mình nếu như bị xem là thường xuyên qua lại với phần tử khủng bố, sau này cửa bị phá là còn nhẹ, mình sẽ không tránh khỏi bị điều tra.

Chủ tiệm cà phê tuy là người kinh doanh buôn bán nhưng người lớn trong nhà có làm việc trong thể chế hệ thống an ninh, mình thì ngấm ngầm buôn bán thông tin, vì thế rất hiểu những vụ việc thế này.

Một khi dính líu tới việc này, cho dù không sao nhưng cũng sẽ khiến anh phải tổn
thất nặng nề.

Mặc dù mình không sợ, người lớn trong nhà chắc chắn cũng sẽ giúp mình xử lý ổn thỏa, nhưng xong việc chắc chắn sẽ bị chửi một trận.

Chủ tiệm cà phê không muốn như vậy, anh muốn nhìn xem tên khốn bên ngoài kia là ai, cúi đầu liền mở chốt mở cửa chống trộm, Đỗ Tu Hải muốn ngăn lại nhưng không ngăn được.

Cửa chống trộm mở ra một nửa, chủ tiệm cà phê liền xông ra.

Bên ngoài cửa là một anh chàng trẻ tuổi vóc dáng không cao, thân hình gầy gò, cùng lắm chỉ ngoài ba mươi. Lúc này đang hai tay đút túi, nhìn chủ tiệm cà phê mỉm cười đắc ý.

“Này, oắt con! Thằng khốn nào không thắt chặt cạp quần đẻ ra mày, để mày chạy tới làm hại ông nhà mày hả?” Chủ tiệm cà phê mắng tới tấp người đàn ông gầy gò.

“Ăn nói đàng hoàng đi, đúng là muốn ăn đòn mà!”

Người đàn ông gầy gò cười nhạt một tiếng, không nhìn rõ động tác của anh ta nhanh tới nhường nào nhưng khi nắm đấm của chủ tiệm cà phê còn chưa hạ xuống mặt người đàn ông gầy gò, hai cánh tay mập mạp của chủ tiệm đã bị anh ta túm chặt trong tay.

Sau đó với một động tác bắt tóm đơn giản, chỉ nghe “ai yo” một tiếng, chủ tiệm cà phê liền bị người đàn ông gầy gò xoay một vòng.

Hai tay bị người ta bẻ ngược ra sau, khuỷu chân bị đạp một nhát, chủ tiệm cà phê chỉ cảm thấy chân mình mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.

“Mẹ kiếp mày là ai? Vừa tới đã đánh người! Anh Hải, mau ra giúp tôi với!” Chủ tiệm cà phê gọi ầm ầm.

Chủ tiệm cà phê đã làm lộ hành tung, Đỗ Tu Hải đành phải quay người bước ra khỏi cửa, nhìn người đàn ông gầy gò tiếp tục ấn chủ tiệm cà phê xuống đất nói: “Tiểu Đào, mũi cậu có phải mũi chó không vậy, tại sao tôi trốn ở đâu cậu cũng có thể tìm thấy được?”

Người đàn ông mà Đỗ Tu Hải gọi là Tiểu Đào gượng cười một tiếng: “Anh Hải, anh thì tốt rồi, trốn cái là xong, hại em khổ sở quá!”

“Thả Hai Béo ra đã!” Đỗ Tu Hải nói với Tiểu Đào, “Sau đó gọi điện cho Quân Tử, đừng gọi người tới nữa.”

“Cậu cũng được lắm, để ép tôi xuất hiện, dám gọi Quân Tử dẫn người tới, cậu không sợ Quân Tử bị mất chức sao?” Đỗ Tu Hải trách móc nói.

“Yên tâm đi anh Hải, em cùng lắm đợi anh ba phút, ba phút mà anh vẫn không ra em sẽ gọi điện cho Quân Tử, bảo anh ta đừng tới nữa! Anh ta cùng lắm bị mắng một trận, bị kỉ luật, không tới nỗi nào đâu!”

“Cậu đúng là huynh đệ tốt của Quân Tử.” Đỗ Tu Hải trợn mắt nói.

“Sau đó em sẽ thông báo cho tổng bộ nói anh mất tích, nơi cuối cùng xuất hiện chính là ở đây!” Tiểu Đào cười hì hì, để lộ hàm răng trắng bóng.

Đỗ Tu Hải nghe tới há hốc miệng, một hồi lâu sau mới nghiến răng mắng: “Thằng nhóc này được lắm!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện