Điệp Viên Kỳ Quái

Tường cao


trước sau

"Đừng động thủ!” Tiểu Đào hất cằm cảnh cáo gã mập một câu, “Mười kẻ như anh cũng không phải đối thủ của tôi!” Sau đó mới buông cánh tay gã mập ra.

Gã mập đứng dậy, xoa cánh tay tê dại, thấy Tiểu Đào lấy điện thoại ra, cúi đầu gọi điện, nhân lúc Tiểu Đào không chú ý liền vung nắm đấm đánh về phía mặt anh ta.

Tiểu Đào một tay cầm điện thoại, tay còn lại hất mạnh cánh tay gã mập ra, gã mập quay nửa vòng giống như một con quay.

Sau đó Tiểu Đào giơ chân đạp mạnh vào mông gã mập, người gã mập ngã nhào về phía trước theo quán tính, ngã sấp mặt xuống đất.

“Ai yo…” Gã mập ngã ra, kêu lên một tiếng thê thảm.

Tiểu Đào chậm rãi đặt điện thoại tới cạnh tai: “Quân Tử, không cần tới nữa, tìm được anh Hải rồi, anh ấy không sao cả.”

“Mẹ kiếp!” Quân Tử trong điện thoại thét lên một tiếng, khi đang định chửi đổng thì Tiểu Đào nhanh tay ngắt cuộc gọi.

Đỗ Tu Hải đỡ chủ tiệm mập dậy, cười ranh mãnh nói: “Người ta đã cảnh cáo cậu rồi, cậu đừng có không tin, mười người như cậu tới đây cũng bị người ta hạ gục.”

Gã mập khom lưng, xoa đầu gối, đau đớn xuýt xoa hỏi: “Người anh em này có lai lịch ra sao? Sao lợi hại vậy?”

Đỗ Tu Hải mỉm cười thần bí, gã mập hiểu ngay lập tức, xem ra tên tiểu tử này và anh Hải là cùng một loại người.

“Sao thế, tìm tôi có việc gì gấp sao, xảy ra chuyện gì rồi?” Đỗ Tu Hải nhìn Tiểu Đào hỏi.

Tiểu Đào không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn chủ tiệm mập một cái, hỏi Đỗ Tu Hải: “Tên tiểu tử này lai lịch ra sao?”

“Họ Hướng, Hướng Mập, làm nghề này.” Đỗ Tu Hải vừa nói vừa giơ tay ra hiệu gọi điện thoại.

Kẻ buôn tình báo!

“Ha! Thật không ngờ!” Tiểu Đào nhìn gã mập, lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Đặc điểm lớn nhất của người kinh doanh tình báo chính là khứu giác rất nhạy bén, phản ứng rất mau lẹ, nhưng Tiểu Đào nhìn thế nào đi nữa cũng vẫn thấy gã mập giống như một tên ngốc.

“Ha cái gì mà ha!” Hướng Mập đứng thẳng người, dáng vẻ anh đừng coi thường người khác: “Tiểu gia đây năm xưa cũng là người một tay có thể chấp mười tên, hai năm nay chẳng qua là béo ra, thân thủ sa sút mà thôi.”

“Anh ư?” Tiểu Đào khinh khi xùy một tiếng.

Gã mập lập tức không hài lòng, kêu lên kì quái: “Nếu không phải xem anh là người mình, tôi đây ngay lập tức có thể gọi ngay hai xe người tới, xem anh có đánh lại nổi hay không?”

“Ai là người mình với anh!” Tiểu Đào miệt thị nhìn gã mập: “Đừng có tỏ vẻ thân quen ở đây!”

Gã mập có chút không phục, rất muốn tranh biện như bị Đỗ Tu Hải ngăn lại.

“Được rồi, được rồi, lần đầu gặp mặt đã không vui vẻ như vậy, sau này sao có thể chơi được với nhau, hãy tìm một phòng yên tĩnh, tôi và Tiểu Đào nói chuyện một lát.” Đỗ Tu Hải nói với gã mập.

Gã mập không tình nguyện đi vào trong tiệm cà phê, lấy ra một chùm chìa khóa từ vị trí quầy bar, mở cửa căn phòng sát mép trái.

Biết rằng hai người có việc cần thảo luận, gã mập mở cửa ra xong liền biết ý đóng cửa lại, trở về quầy bar, tiếp tục khóa cửa an toàn lại.

“Tìm tôi có việc gì gấp, sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Đỗ Tu Hải ngồi lên sô pha trong phòng, nhìn Tiểu Đào hỏi.

“Em có thể biết được việc gì chứ? Em chỉ là một chân lon ton truyền tin tìm người mà thôi, không tìm được anh, cấp trên chỉ có thể lấy em ra trút giận, suýt chút nữa bị chửi chết luôn!”

“Ai tìm tôi?” Đỗ Tu Hải ngờ vực hỏi một câu.

“Cái này.” Tiều Đào bĩu môi về phía ngoài phòng riêng, giơ tay hình chữ V trước mặt Đỗ Tu Hải.

“Anh ta tìm tôi?” Đỗ Tu Hải ngờ vực hỏi một câu, “Anh ta tìm tôi có việc gì?”

“Ai biết được chứ!” Tiểu Đào tức giận dựa vào sô pha: “sáng sớm tổng bộ truyền tin triệu tập, nói không tìm được anh, hỏi em tung tích của anh. Em đâu biết được anh đi đâu. Em nói với họ rằng buổi sáng thiết bị liên lạc đặc biệt của anh vẫn kết nối, có lẽ là ra ngoài làm việc, nhưng người ta không tin, nhất định bắt phải tìm được tung tích của anh, em liền nói, mới tắt máy chưa tới nửa ngày, có gì đáng ngạc nhiên đâu. Tới lúc đó người ta mới nói với em rằng, anh không đơn giản chỉ là tắt máy, thậm chí còn tắt cả hệ thống định vị.”

Tiểu Đào lại rầu rĩ thở dài một tiếng: “Em nói này anh Hải, điện thoại tắt thì cứ tắt, người ta còn tưởng anh đi làm nhiệm vụ. Nhưng cớ sao anh lại tắt luôn cả hệ thống định vị chứ, đây là Kinh Thành, không phải nước ngoài, như vậy là vi phạm quy định!”

“Tôi chẳng qua chỉ là muốn được yên tĩnh một lát, ai mà biết cấp trên tìm tôi có việc chứ!”
Đỗ Trí Hải trợn ngược mắt nói.

“Được rồi, chúng ta cũng đừng nói mấy điều vô ích ở đây nữa, mau mở máy, trả lời tin tổng bộ.” Tiểu Đào lo lắng nói.

“Rời khỏi đây rồi nói.” Đỗ Tu Hải trả lời một tiếng sau đó đứng dậy rời khỏi phòng riêng, Tiểu Đào cũng đứng dậy đi theo sau lưng.

“Mập, cậu làm việc đi nhé, tôi đi trước đây!” Đỗ Tu Hải nói với gã mập ở quầy bar một tiếng.

“Anh Hải đi nhé, rảnh rỗi lại tới đây!” Gã mập chào Đỗ Tu Hải, sau khi xong liền trừng mắt lườm Tiểu Đào.

Ra khỏi cửa tiệm cà phê, hai người liền bước vào thang máy.

Sau đó Tiểu Đào liền nhíu mày hỏi Đỗ Tu Hải: “Gã mập này đã có quan hệ như vậy, thì anh không nên tới đây. Bất luận là để người khác biết được hay để cấp trên biết được, hậu quả đều vô cùng nghiêm trọng, anh nên biết rõ những điều này mới đúng!”

“Không sao.” Đỗ Tu Hải lắc đầu, lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, tự châm lửa sau đó nói: “Nói ra, gã mập này thực ra là người mình.”

“Tai mắt hay là nằm vùng?” Tiểu Đào hỏi nhỏ một câu.

Đỗ Tu Hải nhả một hơi khói, chậm rãi nói: “Đúng là đã bị cậu nói trúng, gã râu xồm thi thoảng lại xuất hiện ở chỗ của cậu ta!”

“Không phải chứ!” Tiểu Đào trợn tròn mắt, không ngờ mình chẳng qua chỉ muốn dọa nạt để Đỗ Tu Hải xuất hiện, kết quả lời mình nói lại trở thành sự thực.

Tiểu Đào lái xe của mình tới, hai người ngồi vào xe, Tiểu Đào lái xe đi được chừng hai kilomet, Đỗ Tu Hải mới mở điện thoại vệ tinh của mình lên, nhấn vào giao diện đăng nhập, nhập mật khẩu, điện thoại lập tức rung lên liên tục mấy tiếng.

“Xem ra đúng là có việc gấp thật!” Đỗ Tu Hải nhìn một dòng khẩu lệnh trên màn hình điện thoại nói.

“Vậy chúng ta mau đi thôi, em sắp bị anh hại chết rồi!” Tiểu Đào oán trách.

Xe hơi lúc chạy lúc dừng theo dòng xe, sau đó rẽ bảy tám lần, sau gần một giờ đồng hồ mới chạy tới trước một tòa nhà cao tầng. Xung quanh nơi này đều là các đơn vị quân sự, dọc được đã đi qua mấy chốt kiểm tra, mỗi chốt đều kiểm tra rất gắt gao.

Tiểu Đào dừng xe lại, sau đó hai người bước xuống xe.

Tiểu Đào bước tới trước cánh cửa hoàn toàn kín bưng, nhập một cụm mật mã chứng minh thân phận lên một chiếc bàn phím nhỏ trên tường ngoài cửa. Rầm một tiếng, cánh cửa sắt từ từ được đẩy ra, để lộ trạm gác bên trong.

Hai người lính cầm súng bước ra khỏi cửa sắt, sau đó lại mở cửa xe, cầm thiết bị kiểm tra để kiểm tra kĩ lưỡng một lượt khắp trong và ngoài xe.

Đỗ Tu Hải và Tiểu Đào lấy thẻ ngành ra, bước vào trạm gác bên trong cổng sắt tiến hành đăng kí.

Thiết bị kiểm tra ở cửa vô cùng tiên tiến, hai người vừa bước vào cửa, trên máy tính của trạm gác đã có bóng được hình thành từ thân nhiệt của hai người.

Trên người hai người không có vũ khí, tới linh kiện kim loại dư thừa cũng không có, vì thế máy tính không cảnh báo.

Màn hình máy tính nhanh chóng tính toán, sau đó trang phục mặc tên người và vật dụng mang theo của hai người, thậm chí tới một chiếc cúc áo cũng không bỏ sót, toàn bộ đều được liệt kê trên màn hình máy tính.

Máy tính tự động kiểm tra thành phần bên trong, mặc dù gương mặt của hai người này rất quen thuộc, sĩ quan thi hành nhiệm vụ cũng có thể gọi tên Đỗ Tu Hải và Tiểu Đào, nhưng việc kiểm tra thì vẫn được tiến hành kỹ lưỡng.

Sĩ quan đặt thẻ ngành của hai người lên thiết bị đặt dưới máy tính, cho tới sau khi xác nhận không có sai sót mới trả về tay hai người.

Đỗ Tu Hải và Tiểu Đào đều biết quy trình này.

Hai người lặng lẽ đợi mấy phút ở trạm gác, cho tới khi mọi việc kiểm tra hoàn toàn hợp lệ mới từ từ rời khỏi trạm gác, đi vào trong xe hơi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện