"Ăn!” Tư Hình ngồi ngay vị trí của mình, bưng bát cơm chuẩn bị khởi động.
“Mỗi ngày anh đều ăn ngon miệng đến thế cơ à?” Đào Bình An lườm Tư Hình kinh ngạc hỏi.
“Không phải mỗi ngày, mà là mỗi bữa.” Tư Hình và cơm vào miệng, nói năng không rõ ràng.
“Chậc chậc chậc!” Đào Bình An lắc đầu cảm thán đôi lời, mỉa mai đáp: “Tôi đoán chắc lợn chẳng ăn nhiều bằng anh, cũng chẳng biết cấp trên nuôi anh bằng cách nào. Trông bộ dạng của anh, một ngày chắc phải tốn cỡ mấy chục cân gạo?”
Tư Hình nuốt một miếng cơm trong họng xuống, nghiêng mắt nhìn Đào Bình An nói: “Tôi biết trong lòng anh vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, mà nghĩ đến chuyện ăn ngon của anh không biết mất bao lâu mới được dùng một bữa thịnh soạn như thế, tôi sẽ không so đo với anh nữa.”
Đối mặt với lời trêu ghẹo của Tư Hình, Đào Bình An không biết nên nói gì cho phải lẽ, ông quay đầu nói với dì ngồi bên cạnh rằng: “Có đồ ăn hại như Tư Hình ở đây, thật cực cho chị hai quá.”
Dì cười mỉm, “Bụng dạ tốt, ăn sao cũng chẳng mập, cũng thật cực khổ cho thằng Tư rồi.”
Tư Hình ăn tận mười bát cơm, lúc này ông mới tạm ngưng sơ sơ, phủi tay với dì đang định tiếp tục bới cơm cho ông ta, nói rằng: “Chị hai, để tôi tự làm.”
Ngày nào cũng sinh hoạt cùng nhau, dì không khách sáo với Tư Hình, mà nói với Đào Bình An rằng: “Cảm thấy ngon miệng thì ăn thêm chút nữa.” Đến lúc này, bà mới có thời gian bưng bát cơm của mình ăn một miếng.
Đào Bình An cười gật đầu, cầm đôi đũa của mình. Đào Bình An không phải lần đầu tiên dùng cơm ở nhà của Lý Tứ Hải, mười mấy năm trước ông theo chân Lý Tứ Hải, lúc đó ông chỉ là một tình báo viên bình thường, Lý Tứ Hải chỉ là một phó sở trưởng, đợi đến lúc Lý Tứ Hải thăng chức thành sở trưởng, Đào Bình An mới bắt đầu làm thư kí cho Lý Tứ Hải. Sau này Lý Tứ Hải thăng quan tiến chức đều đặn, mình cũng theo đó lên đà phát triển, và sau đó nữa, Tư Hình bị điều vào cơ quan an ninh, trở thành tài xế của Lý Tứ Hải, so với Đỗ Tu Hải, Đào Bình An mới được xem là người biết rõ gốc gác của Lý Tứ Hải. Bởi vì Đào Bình An là người được Lý Tứ Hải đích thân dạy dỗ ra nghề, xem như ruột thịt cũng chẳng có gì quá đáng.
Lúc vừa quen biết với Tư Hình, Tư Hình đích thật rất háu ăn, nhưng tuyệt đối không thể ăn mạnh dạn đến mức độ này, có lẽ phần lớn liên quan đến tay nghề nấu ăn của chị hai, Đào Bình An nghĩ thầm trong bụng: Sau này rảnh rỗi, chắc sẽ qua đây ăn ké.
Ăn xong bát thứ tư, Đào Bình An buông đũa xuống, ông đã hơn bốn mươi tuổi, cũng sẽ để ý một số kiến thức dưỡng sinh, tuy vẫn muốn ăn thêm hai bát, nhưng ông ráng nhịn.
Đợi khi Đào Bình An ngừng tay, bát cơm của Lý Tứ Hải còn dư một ít, nhưng Lý Tứ Hải cũng buông đũa xuống, tự nói tự rằng: “Có tuổi rồi, bụng dạ cũng nhỏ theo.”
Đào Bình An không tiếp lời, nhưng trong lòng cảm thán một phen, trong mắt của mình, hoặc trong mắt của nhiều người khác, tuổi tác của Lý Tứ Hải vốn không được xem là lớn. Vừa mới tầm năm mươi tuổi, chẳng qua lớn hơn mình năm sáu tuổi mà thôi, dù so sánh
với hàng tuổi già tương đối thấp trong cơ quan an ninh, hiện giờ Lý Tứ Hải vẫn được xem cường tráng khỏe mạnh. Nhưng hiện thực chính là tàn nhẫn như thế, vốn dĩ Lý Tứ Hải có thể phát huy khả năng hơn nữa, nhưng giờ đã an nhàn tại gia rồi.
“Ăn xong thì qua phòng sách ngồi một lát.” Lý Tứ Hải đứng dậy nói với Đào Bình An.
Đào Bình An gật đầu, cũng đứng dậy theo.
Hai người đứng lên cùng lúc, Tư Hình cũng buông đũa bát đứng dậy, nhưng ông không theo vào phòng sách, mà đi sang phòng khách, đứng trong sân vườn của tứ hợp viện, trong tay cầm một chiếc máy thăm dò, đảo một vòng quanh khu vườn.
Số liệu hiện thị trên máy thăm dò không có sự biến động to lớn, Tư Hình cầm máy thăm dò lui về sau vài bước, sau đó nhanh chóng chuyển bước chạy, khi gần chạm tường, một chân của ông ta giẫm lên mặt đất, cơ thể tung bay lên cao, tầm hơn một mét. Thuận theo quán tính, một chiếc đùi của Tư Hình dùng sức đạp vào tường, cơ thể tiếp tục mượn lực, lại nhảy lên trên một bước, đến khi cơ thể của Tư Hình đáp xuống, ông đã đứng vững trên chóp tường.
Vách tường này cao hơn ba mét, cả quá trình bay lên tường của Tư Hình, như một con chim lớn.
Tư Hình đứng trên chóp tường quan sát xung quanh một lượt, lúc này đang là giờ cơm trưa, ngõ hẻm chẳng mấy ai qua lại, dù người đi ngang, cũng chẳng chú ý đến Tư Hình đứng trên chóp tường.
Tư Hình hơi cong lưng, hai gót chân sau nhẹ nhàng giơ lên, mũi chân hơi dùng lực, giẫm lên chóp tường vài phát, như một con mèo cỡ to, bay lượn trên chóp tường, chẳng qua một vài bước nhảy, Tư Hình đã đáp lên sườn dốc mái nhà.
Máy thăm dò vẫn không hiển thị điều bất thường, thì chứng tỏ xung quanh đây không có thiết bị nghe lén nào cả. Tư Hình tin rằng, cuộc đối thoại giữa hai người trong phòng sách chắc chắn không thể nào tiết lộ ra ngoài.
Tư Hình ngó nghiêng xong xuôi, lại ra dấu tay với tứ hợp viện bên cạnh, tứ hợp viện bên cạnh không một bóng người, nhưng chỉ có Tư Hình tinh mắt mới nhìn thấy được, rèm cửa của căn phòng nhẹ nhàng động đậy đôi chút.
Bàn chân của Tư Hình vừa điểm, thuận theo sườn dốc mái nhà tuột xuống, như trượt tuyết trên dốc núi tuyết, thấy ông sắp rớt xuống, ông dùng tay bấu nhẹ mái hiên, hơn phân nửa sức giảm xuống, đến khi ông đáp thân xuống khu vườn, chẳng qua chỉ phát ra một tiếng phụt êm ru, tiếng động như một quyển sách mỏng từ trên bàn rơi xuống đất vậy.
Không ai quản Tư Hình rốt cuộc đang làm gì, dù trong khu vườn này, hay người núp kín ở bên cạnh khu vườn, đều biết rõ trách nhiệm của Tư Hình.
Dì bưng hai tách trà, đặt trên chiếc trà nhỏ, sau đó lui ra, đóng kín cửa phòng sách.