Điệp Viên Kỳ Quái

Cảnh báo


trước sau

"Ngài phát hiện ra điều gì sao?” Đào Bình An nhíu mày khẽ hỏi một câu.

“Cẩn thận đề phòng mà thôi.” Lý Tứ Hải lắc đầu nói: “Có lẽ là bệnh nghề nghiệp!”

Lý Tứ Hải nói tiếp: “Tôi có cảm giác bị người khác theo dõi, nhưng sai người điều tra không hề phát hiện ra điểm gì bất thường.”

Nghe Lý Tứ Hải nói vậy, Đào Bình An lông mày nhíu chặt không giãn ra, càng lúc càng nhíu chặt. Ông ta đi theo Lý Tứ Hải đã nhiều năm, vô cùng tin tưởng trực giác nhạy bén của Lý Tứ Hải, vì điều này đã được chứng minh vô số lần.

Khi Lý Tứ Hải vẫn còn là lãnh đạo tầm trung, làm nhiệm vụ là việc bình thường, Đào Bình An là trợ lý, đương nhiên cũng phải theo sát, có biết bao nhiêu lần nhờ trực giác nhạy bén của Lý Tứ Hải khiến ông có thể thoát chết khi cùng Lý Tứ Hải đi làm nhiệm vụ, tới Đào Bình An cũng không đêm rõ. Điều này không phải trò đùa với màu sắc huyền diệu, mà là kinh nghiệm tích lũy dần dần sau nhiều lần ngàn cân treo sợi tóc, làm nhiệm vụ trong mưa bom bão đạn.

Cấp bậc của Lý Tứ Hải cao hơn mình, cho dù bây giờ nghỉ hưu, nhân viên có thể điều động chắc chắn cũng chuyên nghiệp hơn người dưới quyền mình, nhưng cho dù là vậy, Đào Bình An vẫn không từ bỏ, ông nhíu mày suy nghĩ trong đầu xem có thể tìm được người điều tra ra điều gì hay không.

Trước đây Đào Bình An thực ra có phát hiện ra một số tình hình, chuẩn bị báo cáo cho Lý Tứ Hải. Nhân viên làm công tác thu thập tình báo có vô số phương pháp để trao đổi tình báo. Đào Bình An vốn dĩ định làm như thường lệ, thông qua thủ đoạn bảo mật, gửi một số tin tức mà mình có được cho Lý Tứ Hải.

Nhưng khi ông liên hệ Lý Tứ Hải, Lý Tứ Hải bóng gió nói với ông, sử dụng biện pháp công nghệ cao là không an toàn, nếu như là thông tin quan trọng thì hãy dùng cách nguyên thủy nhất.

Bất luận là Lý Tứ Hải hay Đào Bình An đều là quan chức, không phải giặc, chỉ là muốn phòng chống những kẻ có thể nguy hại tới quốc gia.

Vì thế sau khi nhận được ám thị của Lý Tứ Hải, Đào Bình An vô cùng kinh ngạc, ông không dám tin rằng, kẻ địch lại dám nhằm vào Lý Tứ Hải.

Nơi này là Kinh Thành, là đại bản doanh của cơ quan an ninh quốc gia, có vô số đặc nhiệm tinh anh sằn sàng chờ lệnh, có nhân viên cảnh vệ bí mật bảo vệ bên cạnh Lý Tứ Hải, đương nhiên, vì Lý Tứ Hải không hài lòng với việc này, nhân viên bảo vệ bên cạnh chỉ có thể ẩn mình tại chỗ kín đáo. Trong tình huống thế này mà vẫn có người nhằm vào ông.

Thân phận của Lý Tứ Hải rất nhạy cảm, nếu xuất hiện tình huống này, đáp án chỉ có hai khả năng, người thăm dò Lý Tứ Hải rất có thể là người mình. Đào Bình An thậm chí còn suy đoán, có khi nào là lãnh đạo cấp trên hay người trong ban ngành liên quan nghi ngờ Lý Tứ Hải, cho rằng Lý Tứ Hải sẽ làm ra những việc tổn hại tới đất nước, vì thế mới ngầm sai người điều tra. Nếu là tình hình này xảy ra, Lý Tứ Hải vô cùng nguy hiểm. Vì chỉ khi có được bằng chứng xác thực, người mình mới tiến hành điều tra lãnh đạo có thân phận nhạy cảm như Lý Tứ Hải.

Nhưng Đào Bình An cho rằng tình huống này hoàn toàn không thể nào tồn tại, ông theo Lý Tứ Hải nhiều năm, đối với ông mà nói, Lý Tứ Hải không căn bản không có gì che giấu cả, nếu như Lý Tứ Hải muốn có được thứ gì đó, hoặc là muốn làm việc gì đó, trước đây đã có vô số cơ hội, không cần phải đợi tới tận bây giờ mới làm.

Một khả năng khác là kẻ địch, kẻ địch rất có thể muốn có được tình báo từ chỗ Lý Tứ Hải hoặc muốn thông qua Lý Tứ Hải để lấy được tình báo, nhưng ở Kinh Thành, dám coi người có cấp bậc như Lý Tứ Hải là con mồi, kẻ địch phải có thực lực lớn mạnh tới nhường nào, có thủ đoạn bí ẩn tới nhường nào mới có thể đạt được mục đích của
mình? Hơn nữa, đối phương nhất định phải chuẩn bị chấp nhận hậu quả cực kì nghiêm trọng, chuẩn bị chấp nhận lửa giận của một quốc gia, chuẩn bị chấp nhận bị lực lượng mạnh nhất, bí ẩn nhất của một cường quốc thuộc hàng đầu thế giới báo thù.

Nhưng Đào Bình An cho rằng điều đó là không thể, có thể hoạt động ở đây, bất luận có lai lịch thế nào, bất luận có dụng ý ra sao, cũng bất luận có mục đích gì, ai nấy cũng đều là người tinh tường trong số những người tinh tường, thế lực sau lưng lớn cỡ nào đi nữa cũng cần phải cân nhắc giữa được và mất, chắc sẽ không ngu ngốc tới mức độ này. Nhưng Đào Bình An thực sự không tưởng tượng ra được khả năng nào ngoài hai khả năng này.

Lý Tứ Hải thì có biết nhiều hơn một chút, suy nghĩ cũng nhiều hơn, nhưng ông không thể nói những điều này cho Đào Bình An biết được.

Mặc dù không điều tra ra dấu tích có người theo dõi mình, mọi thiết bị liên lạc của người bên cạnh mình đều đã được nhân viên chuyên nghiệp kiểm tra, bao gồm cả điều thoại của người giúp việc ở nhà cũng hiển thị bình thường. Nhưng Lý Tứ Hải vẫn tin vào trực giác của mình, ông cũng đều đã ám thị một lượt với mọi nhân viên nội bộ có liên hệ với ông, bao gồm cả Bộ trưởng Hình.

Chỉ những người từng thực hiện vô số nhiệm vụ, trải qua vô số trận chiến, đi qua những năm tháng thăng trầm kia bằng dũng khí không gì sánh bằng và ý chí kiên định mới có thể hiểu sâu sắc rằng các nhân viên tình báo truyền thông tin tình báo cho nhau bằng phương pháp nguyên sơ nhất mới là an toàn nhất, vì thế ông mới gọi Đào Bình An tới nhà.

“Việc này cậu đừng nhọc lòng nữa, tôi đã sắp xếp người điều tra rồi.” Lý Tứ Hải lại nói với Đào Bình An. Có một số việc không thể nói cho Đào Bình An biết, cho dù quan hệ của ông và Đào Bình An rất tốt cũng không được, vì việc này sẽ làm lay động tín niệm và nhận thức của Đào Bình An.

“Vâng, tôi biết rồi!” Đào Bình An gật đầu nói, sau đó lại hơi cúi đầu, lặng lẽ sắp xếp lại trong đầu những thông tin tình báo cần báo cáo cho Lý Tứ Hải, Lý Tứ Hải biết thói quen của Đào Bình An nên cũng không làm phiền.

Cùng lắm cũng chỉ tới một phút, Đào Bình An liền ngẩng đầu lên nhìn Lý Tứ Hải nói: “Lần trước anh bố trí để tôi cài dòng thông tin đó vào hệ thống thông tin cảnh báo của nội bộ tổng bộ, hôm nay đã có động tĩnh!”

“Hử?” Lý Tứ Hải lập tức trợn tròn mắt, thậm chí còn không dám tin, vì dòng từ khóa của thông tin mà Đào Bình An nói chính là Tống Triều Dương. Ông tưởng rằng sắp xếp của mình đối với Tống Triều Dương vô cùng kín kẽ không có sơ hở, cho dù là người của Kim Bằng, hay người của mình ở Kinh Thành cũng tuyệt đối không có hứng thú gì với cái tên này, vì khi Lý Tứ Hải sắp đặt đã suy nghĩ tới vấn đề này, ông thậm chí cho rằng, chỉ cần mình không tiết lộ thân phận thực sự của Tống Triều Dương ra, sẽ không có ai liên hệ Tống Triều Dương hiện tại với Lâm Ngữ Đường trước đây.

Đương nhiên cũng có một khả năng khác, chính là Tống Triều Dương nói ra thân phận Lâm Ngữ Đường của mình và nói quan hệ của mình với Kim Bằng cho người khác. Nhưng Lý Tứ Hải tin rằng, Tống Triều Dương tuyệt đối không làm như vậy, vì điều này đối với Tống Triều Dương mà nói cơ bản không khác gì tự sát. Có lẽ hậu quả phải chịu sẽ còn đau khổ nặng nề hơn tự sát nhiều.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện