Điệp Viên Kỳ Quái

Lòng như lửa đốt


trước sau

Bạch Ngọc Hổ tổng kết lại toàn bộ thông tin đã điều tra được rồi giao cho Hứa Tất Thành, Hứa Tất Thành vội đọc lướt qua một lượt xong liền có được một suy luận chắc chắn. Mục tiêu thực sự của đám người này chính là Tống Triều Dương.

Thông qua hiển thị ở đoạn băng ghi hình thì sau khi Tống Triều Dương rời khỏi nhà hàng liền không rõ tung tích. Nhân viên công tác ở ban ngành an ninh thông qua hệ thống định vị điện thoại tìm ra được điện thoại của Tống Triều Dương tại dưới chỗ dựa ghế sô pha ở nhà hàng.

Tất cả trình tự điều tra đều vô cùng nghiêm ngặt và kỹ lưỡng. Nhưng đến tận khi Hứa Tất Thành lái xe quay lại hiện trường nhà hàng đồ Tây, nhân viên công tác ở ban ngành an ninh cũng chẳng điều tra ra thêm được manh mối gì có giá trị nữa.

Tuy lấy được khuôn mặt của Thú Y, Đầu Trọc và Lạc Đà thông qua đoạn băng ghi hình nhưng không tìm được thông tin phù hợp trong hệ thống dữ liệu hay kho số liệu. Điều tra các camera ở những con đường khác xung quanh thì chẳng thấy tung tích ba người họ đâu cả, cứ như là bốc hơi trong không khí vậy.

Ở bàn mà Tống Triều Dương và Thú Y từng ngồi thì cảnh sát chỉ lấy được dấu vân tay và DNA của Tống Triều Dương, Thú Y không để lại bất cứ dấu vết gì dù chỉ là dấu vân tay. Khi lấy đoạn băng ghi hình từ camera ở các con đường thì hai chiếc xe con màu đen đưa Tống Triều Dương đi sau khi vào bãi đỗ xe trong khu phố thì bỗng nhiên biến mất, không tìm được bất kỳ dấu vết nào nữa.

Hứa Tất Thành tin chắc rằng có chỗ nào đó mà cảnh sát và nhân viên công tác ở ban ngành an ninh bỏ qua, chứ một chiếc xe không thể nào mà bỗng dưng biến mất được.

Từ những thông tin này có thể thấy được rằng thủ đoạn của đám người bắt cóc Tống Triều Dương vô cùng tinh vi, cả quá trình bọn chúng thực hiện vô cùng thuận lợi, từng bước nối tiếp nhau gắn kết vô cùng chặt chẽ, gần như là không có sơ hở. Đám người này chắc chắn không phải phần tử tội phạm thông thường. Trong lòng Hứa Tất Thành đã có kết luận, chuyện này tuyệt đối không hề đơn giản. Nghĩ tới đây, Hứa Tất Thành không chút do dự mà gọi điện luôn cho Lý Hương Quân.

Số điện thoại trên danh thiếp mà Lý Hương Quân đưa cho người khác kỳ thực đều là số mà trợ lý của cô nhận thay. Số điện thoại cá nhân của cô rất ít người, biết nhưng Hứa Tất Thành lại có. Thế nhưng Hứa Tất Thành gọi hai cuộc, điện thoại của Lý Hương Quân vẫn luôn ở chế độ không ai nhấc máy. Anh đập bốp một cái vào đầu mình rồi bỗng nhiên nhớ ra là lúc trước Lý Hương Quân đã block số điện thoại cá nhân của anh. Nhưng nếu dùng số khác gọi cho Lý Hương Quân thì chắc chắn kết quả sẽ là không ai nhấc máy. Hứa Tất Thành không còn cách nào khác, chỉ đành nhắn tin cho Lý Hương Quân: Tống Triều Dương bị bắt cóc rồi.

Lý Hương Quân lúc này vừa rời khỏi văn phòng chưa lâu. Cô vừa mới về đến nhà, cởi đôi giày cao gót ra ngồi lên ghế sô pha chưa đầy hai phút, đang định đi tắm thì nhận được tin nhắn mà Hứa Tất Thành gửi tới. Khi thấy nội dung tin nhắn mà Hứa Tất Thành gửi tới thì ban đầu cô còn không tin.

Tuyệt đối tuyệt đối không thể nào, Lý Hương Quân thảng thốt. Cô cho rằng Hứa Tất Thành đang đùa với mình. Cô gấp rút gọi vào số điện thoại của Tống Triều Dương, chuông kêu hai hồi liền được kết nối, trong điện thoại vọng ra giọng nói của Hứa Tất Thành.

“Thật sự là tôi không đùa với cô đâu, cậu ta quả thực đã xảy ra chuyện rồi.” Đó là câu đầu tiên mà Hứa Tất Thành nói khi thấy số của Lý Hương Quân gọi tới.

Nghe thấy câu này, Lý Hương Quân cảm thấy máu dồn lên não, trước mắt cô tối sầm lại, toàn thân mềm nhũn đi, cô đang ngồi trên sô pha mà cảm giác như đầu óc u mê, thân thể của cô không chống cự được mà đổ về phía sau, ngã xuống thân dựa của sô pha.

“Này này.” Không nghe thấy tiếng nói trong điện thoại nữa,
Hứa Tất Thành hét lên.

Sắc mặt của Lý Hương Quân tái đi, môi cô trở nên trắng bệch, cô động đậy ngón tay luống cuống nhặt cái điện thoại rơi trên ghế. Cô run rẩy hỏi: “Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?”

“Tôi mà biết được cậu ta đang ở đâu thì đã chạy tới đó để cứu cậu ta rồi.” Hứa Tất Thành đáp lại. Anh phát hiện ra rằng IQ của Lý Hương Quân hình như đã tụt xuống rồi.

“Anh đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ tới luôn.” Lý Hương Quân vội vã nói rồi đi chân đất chạy về phía cửa.

“Tôi đang ở hiện trường, vừa trinh sát điều tra xong xuôi, chuẩn bị về Chi cục khu Bắc đây. Chuyện lần này vẫn nên giao cho cảnh sát xử lý thì hơn.”

“Được, tôi sẽ tới ngay.” Lý Hương Quân giẫm lên đôi giày cao gót rồi lạch cạch chạy vào trong thang máy. Lý Hương Quân lại gọi cho Lý Tứ Hải. Bây giờ đã là mười một giờ đêm, Lý Tứ Hải đã đi ngủ từ lâu rồi, điện thoại của ông không ai nghe cả, lòng dạ của Lý Hương Quân lúc này cứ như lửa đốt vậy.

Lý Tứ Hải có một thói quen đó là để điện thoại ở khá xa lúc ông đi ngủ. Khi ông nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền bật đèn ngủ lên, xỏ dép vào. Ông còn chưa ra khỏi giường thì điện thoại đã tự tắt rồi. Nhưng chẳng đợi ông ngồi dậy đi lấy điện thoại thì cuộc điện thoại thứ hai của Lý Hương Quân đã gọi tới.

“Sao vậy?” Lý tứ Hải dụi mắt, mơ hồ hỏi.

“Ba à, Tống Triều Dương bị bắt cóc rồi.” Lý Hương Quân nấc nghẹn nói.

“Có chuyện gì xảy ra thế?” Lý Tứ Hải đứng lên, ông cầm điện thoại bước ra khỏi phòng ngủ.

“Là điện thoại của Hương Quân à?” Dì thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Hương Quân.

“Không có gì đâu, bà ngủ trước đi.” Lý Tứ Hải khuyên dì rồi đóng cửa phòng ngủ lại. Tạm thời ông không muốn để dì biết được sự tồn tại của Tống Triều Dương. Bất luận thế nào thì Tống Triều Dương này cũng là giả, cậu ta không có chút quan hệ huyết thống gì với bà cả.

Lý Tứ Hải ra khỏi phòng ngủ, ông vừa đóng cửa xong thì Tư Hình ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng đi tới. Thân là tài xế của Lý Tứ Hải, Tư Hình còn có một chức trách khác đó là phụ trách bảo vệ an toàn bên cạnh Lý Tứ Hải. Về điểm này thì Tư Hình làm rất tốt.

“Cậu vào đây.” Nhìn thấy Tư Hình, Lý Tứ Hải liền nói rồi mở cửa thư phòng.

Tư Hình theo ông đi vào. Lý Tứ Hải chẳng cần đoán cũng biết được là chắc chắn Đỗ Tu Hải là truyền đạt lại ý của mình cho Mục Hán, Mục Hán đã ra tay rồi. Nhưng quan hệ xã hội của Tống Triều Dương rất đơn giản, ngoài Lý Hương Quân ra thì chắc là không có ai quan tâm tới cậu ta nữa. Kể cả cậu ta có bị Mục Hán bắt cóc thì tin tức cũng không thể tới tai Lý Hương Quân nhanh như vậy được.

“Con nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.” Sau khi Tư Hình bước vào và đóng cánh cửa thư phòng lại, Lý Tứ Hải mới khẽ giọng hỏi.

“Hứa Tất Thành gọi cho con, anh ta bây giờ đang ở hiện trường, tình hình cụ thể thế nào con cũng không biết.”

“Hứa Tất Thành?” Lý Tứ Hải lẩm bẩm, ông thầm nghi hoặc, Hứa Tất Thành sao lại dính vào chuyện này. Ông là anh em ruột với Lý Tam Giang, tất nhiên ông biết Hứa Tất Thành là ai.

“Ba à, ba mau nghĩ cách đi, lúc này không biết Tống Triều Dương rốt cuộc ra sao rồi.” Lý Hương Quân sốt sắng nói. Tới nước này rồi thì cô cũng chẳng để tâm đến việc che giấu sự quan tâm đối với Tống Triều Dương được nữa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện