Điệp Viên Kỳ Quái

Kinh động


trước sau

Lý Tứ Hải nghiến răng, vốn định trách mắng Lý Hương Quân vài câu, nhưng suy nghĩ lại thì, lúc này chưa phải thời cơ thích hợp. “Con đừng nóng vội, bây giờ ba lập tức bảo chú Tư sang đó.” Nghe tiếng nổ máy xe hơi của Lý Hương Quân, Lý Tứ Hải không yên tâm dặn dò một câu.

“Bây giờ con đến Chi cục khu Bắc, ba bảo chú Tư đến đó tìm con.” Lý Hương Quân dứt lời liền cúp máy. Gạt cần số, đạp chân ga, tiếng nổ vang của động cơ siêu xe tương đối chói tai trong khu vực tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng vang the thé của lốp bánh xe ma sát với mặt đất, siêu xe đánh đuôi di chuyển, liền được Lý Hương Quân lách ra khỏi chỗ đậu xe.

“Cậu đi theo xem thử, rốt cuộc có chuyện gì.” Lý Tứ Hải dặn dò với Tư Hình.

Bề mặt Tư Hình là tài xế của Lý Tứ Hải, nhưng người biết rõ nội tình đều hiểu, nhiều khi, lúc Tư Hình ra mặt xử lý một số chuyện, thực chất đang đại diện cho Lý Tứ Hải.

Lý Hương Quân lái siêu xe xông ra khỏi khu vực, chiếc siêu xe như một ngòi đạn pháo được bắn phóng, xông thẳng trên mặt đất. Lý Hương Quân thậm chí dốc tận sức đạp ga, chiếc kim đồng hồ nhanh chóng di chuyển ra sau, đèn neon hai bên đường ánh từng bóng từng ảnh lên trên ô cửa sổ của chiếc siêu xe. Vừa nghĩ đến việc Tống Triều Dương bị người khác bắt cóc, hiện giờ chưa rõ sống chết, Lý Hương Quân ngay cả sự an nguy của mình cũng chẳng thèm đếm xỉa nữa.

Trong lòng Lý Hương Quân rối như tơ vò, cô không ngừng cầu nguyện trong tim, hi vọng Tống Triều Dương đừng xảy ra chuyện gì bất trắc, cô vừa vượt qua hai ngã tư, đến ngã tư thứ ba đèn chỉ thị màu xanh lá vài giây nữa sẽ kết thúc, đến khi cô phát hiện đèn vàng sáng lên, cự ly siêu xe với ngã tư chỉ cách chừng hai ba chục mét, xe đi ngang chỉ có một chiếc, nhưng đã bắt đầu khởi động, nếu Lý Hương Quân không giảm tốc độ, chắc chắn sẽ đâm vào.

Lý Hương Quân thả lỏng chân ga trong vô thức, dùng sức đạp vào chân thắng, đồng thời đánh mạnh tay lái rẽ sang phải, bên phải của cô không có xe cộ, dưới tình huống không có sự cản trở, chiếc siêu xe tự xoay tại chỗ mấy vòng, sau một tiếng vang chói tai, siêu xe đâm sầm vào con lươn bên lề đường.

Đầu của siêu xe đâm vào hàng cây xanh có dựng cột đèn giao thông. Đầu xe lập tức bị đâm tan tành, phịch phịch hai tiếng, túi khí an toàn của tay lái và ghế ngồi đều đụng đến nỗi văng ra, Lý Hương Quân bị ép chặt phía trong.

Lý Hương Quân chưa ngất xỉu, chỉ có chút choáng váng, cô lắc lư cái đầu, dùng lực nghiêng ngửa cơ thể, tháo đai an toàn trên người, thử một phen, phát hiện cửa xe bên trái không bị đụng hư, vẫn còn mở ra được. Cô dùng sức ép túi khí an toàn, chui ra khỏi xe.

Siêu xe xông vỡ con lươn đâm vào trụ thép cột đèn giao thông trên hàng cây xanh, cột đèn đã bị đụng hư, giống như bị chọc sâu xuống dưới, vị trí xuyên vào một nửa đầu xe.

Thấy tàn cảnh trước mắt, Lý Hương Quân mới hoàn hồn trở lại, thoáng chốc giật bắn người đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, đôi chân mềm nhũn, quỳ xuống bãi cỏ xanh hóa.

“Mau, mau, xảy ra tai nạn xe rồi, mau báo cảnh sát.” Vài chiếc xe đi ngang đậu lại bên đường, la hét inh ỏi.

May thay, người không bị sao cả. Lý Hương Quân sờ khuôn mặt mình, tiếp tục chạm vào những bộ phận khác, không có cảm giác chảy máu, thở phào một hơi vui mừng. Lý Hương Quân vốn không có tinh thần đếm xỉa đến chiếc siêu xe bị đụng đến tàn phế kia, cô đứng dậy trên bãi cỏ, lật đật kéo cửa siêu xe, lấy điện thoại của mình từ tủ chứa vật dụng ngay cửa xe ra.

“Chú Tư.” Lý Hương Quân gọi điện cho Tư Hình, cô không dám nói mình xảy ra tai nạn, chỉ bảo Tư Hình đến đón cô.

“Được, cháu đợi đó, chú tới ngay.” Nghe Lý Hương Quân bảo trong điện thoại rằng xe của mình bị hư, Tư Hình đảo tay lái, quẹo
đầu ngay đường ngược chiều, trực tiếp lái theo hướng ngược lại.

Cúp máy cuộc gọi với Tư Hình, Lý Hương Quân lập tức gọi điện cho trợ lý của mình: “Cô dùng tốc độ nhanh nhất đến ngã tư Tứ Thủy, tôi xảy ra tai nạn xe rồi, nhưng hiện giờ tôi có việc gấp, không có thời gian chờ xử lý. Cảnh sát đến đây, cậu xem tình hình rồi xử lý cho xong.” Lý Hương Quân nhanh chóng dặn dò trợ lý của mình.

Dứt lời, cô cúp máy, để chân trần, thuận theo con đường nhựa cứng rắn tiến lên phía trước, gạch đá trên mặt đường lót dưới bàn chân, mài vào lớp da chân gây đau đớn, nhưng không hề giảm thiểu nỗi lo lắng trong lòng Lý Hương Quân. Cô càng không có lòng nhẫn nại đứng chờ tại chỗ, đợi Tư Hình đón cô, suy nghĩ trong tiềm thức là có thể tiến lên phía trước một bước thì cứ tiến, vẫn có thể tiết kiệm một ít thời gian.

“Chậc, chiếc xe tốt thế kia, nói đụng liền đụng, xem ra hỏng chắc rồi.” Một tài xế vây quanh nhìn chiếc siêu xe bị đụng hư chậc lưỡi lắc đầu than thở.

“Này, sao nói bỏ đi liền bỏ đi vậy, đây chẳng phải là tài xế gây tai nạn bỏ trốn hay sao?” Lại có một tài xế nhìn Lý Hương Quân để chân trần đi ngang con đường, kinh ngạc hô to một tiếng.

“Không đến nỗi chứ, chỉ đơn giản là sự cố, chẳng ai bị thương, đụng hư một số thiết bị công cộng thôi mà. Trông cô gái kia cũng không phải là người thiếu tiền, chiếc xe tốt như vậy, nói không chừng vẫn có thể tu sửa lại đôi chút, đâu thể nào nói vứt bỏ liền vứt bỏ cơ chứ.” Đám đông xem náo nhiệt không ngừng bàn luận, dáo dác nhìn Lý Hương Quân ở phía xa.

Tốc độ lái xe của Tư Hình cũng cực kì nhanh, chưa đầy hai ba phút liền có mặt tại địa điểm được Lý Hương Quân báo. Nhưng địa điểm xảy ra tai nạn của Lý Hương Quân vừa vặn ngay góc rẽ, nên ông vẫn chưa biết vừa xảy ra chuyện gì.

“Giày đâu?” Nhìn Lý Hương Quân chân trần bước lên xe, Tư Hình kinh ngạc bật hỏi.

“Đi đường bị trẹo giò, vứt rồi.” Lý Hương Quân nói dối không chớp mắt. “Chú Tư, lái nhanh chút, chi cục công an khu Bắc.”

“Được.” Trông bộ dạng nhếch nhác của Lý Hương Quân, trong lòng Tư Hình nghi ngờ, nhưng chưa hỏi gì nhiều, nhanh chóng khởi động xe hơi. Dưới sự đốc thúc của Lý Hương Quân, Tư Hình chạy vội dọc đường, đợi khi ông ta cùng Lý Hương Quân bước vào tòa nhà văn phòng, Hứa Tất Thành vẫn chưa đến, Lý Hương Quân gọi điện hỏi, Hứa Tất Thành mới đi được nửa đoạn đường.

Lý Hương Quân nén lửa giận, sau khi cúp máy, tiếp tục đợi thêm vài chục phút, Hứa Tất Thành mới thong dong đến trễ, nhìn Hứa Tất Thành từ ánh mắt đầu tiên, Lý Hương Quân để chân trần xông lên, hỏi phủ đầu: “Tìm được người chưa?”

“Đâu có nhanh đến vậy.” Hứa Tất Thành trả lời theo phản xạ.

“Anh làm cái trò trống gì thế hả?” Lý Hương Quân mắng mỏ, mắng đến nỗi Hứa Tất Thành ngơ ngác.

“Hương Quân.” Thấy trạng thái của Lý Hương Quân không ổn, Tư Hình sau lưng kéo vai của Lý Hương Quân, lui về sau lại tiến về trước hai bước, sau đó đứng trước mặt Hứa Tất Thành cười nói: “Chào Sở trưởng Hứa.”

Bắt gặp Tư Hình, Hứa Tất Thành giật mình, nhanh chóng giơ đôi tay, bắt bàn tay phải của Tư Hình đang giương ra, khách sáo hỏi: “Sao Chủ nhiệm Hình cũng đến đây rồi.”

“Thằng nhóc bị bắt cóc có chút mối quan hệ với cấp trên, nên tôi đến đây nghe ngóng tình hình.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện