Tư Hình sắc mặt bình tĩnh trả lời.
Hứa Tất Thành biết, lãnh đạo mà Tư Hình nói là Lý Tứ Hải.
“Hử?” Sau khi nghe xong câu này, Hứa Tất Thành lập tức ngây người, Tống Triều Dương và Lý Tứ Hải lại còn có quan hệ thân thích? Sao anh chưa nghe nói bao giờ?
Trước khi Tư Hình tới, Lý Tứ Hải đã căn dặn trước, có thể nói với nhân viên xử lý vụ án quan hệ cá nhân của ông và Tống Triều Dương, đối với tình hình này, thực ra Lý Tứ Hải vẫn không hề định giấu giếm. Chỉ có điều ngoài Lý Tam Giang ra, không hề có người có quyền bảo mật cao nào khác đi điều tra về thân phận và thông tin chi tiết của Tống Triều Dương, và người thông thường cũng không thể điều tra ra được, vì Tống Triều Dương còn có những thân phận đặc biệt khác, Lý Tứ Hải không hề báo thông tin của Tống Triều Dương cho kho dữ liệu, vì thế người biết không nhiều.
Lý Tam Giang không hề nói với Hứa Tất Thành về những thông tin liên quan tới Tống Triều Dương này, Hứa Tất Thành cũng không có ý đi điều tra. Anh chỉ biết rằng ông nội của Tống Triều Dương là doanh nhân nổi tiếng người Hoa ở nước ngoài, nhưng anh không biết quan hệ ngầm giữa Tống Trường Sinh và Lý Tứ Hải, đương nhiên cũng không biết rằng Tống Triều Dương và Lý Tứ Hải lại có quan hệ thân thích.
Anh biết rằng lúc này, ở đây, không thích hợp để truy cứu tới cùng, vì thế Hứa Tất Thành liền kìm nén nghi vấn trong lòng.
Hứa Tất Thành lại nhìn Lý Hương Quân mới phát hiện ra lúc này cô thực sự có chút nhếch nhác, đi chân đất, trên chân toàn bụi đất, tóc sắp xõa ra, hai cánh tay còn có một vài vết bầm dập.
Vì thân phận Hứa Tất Thành đặc biệt, lãnh đạo trực ban của cơ quan công an không dám chậm trễ, đặc biệt dành riêng cho Hứa Tất Thành và nhân viên xử lý vụ án một văn phòng làm việc, cả nhóm người rầm rộ bước vào tòa nhà làm việc.
Vừa rồi sau khi Lý Hương Quân tới chi cục công an, cô không vào tòa nhà mà vẫn đứng ngoài đợi Hứa Tất Thành. Do lúc trước đèn xe hơi tối, Tư Hình chỉ nhìn thấy Lý Hương Quân đi chân đất, không phát hiện ra cô có gì bất thường. Lúc này khi đã vào tòa nhà văn phòng, đèn điện sáng choang, Hứa Tất Thành và Tư Hình nhìn thấy Lý Hương Quân quần áo nhếch nhác, liền đồng loạt đưa mắt nhìn nhau.
Lý Hương Quân hiện giờ đang rất nhếch nhác, mặc một bộ váy công sở, đi chân đất, trên chân toàn bụi đất, tóc sắp xõa ra, hai cánh tay còn có một vài vết bầm dập.
“Hương Quân, sao cháu lại thành ra thế này!” Tư Hình kéo tay Lý Hương Quân, khẽ hỏi.
Lý Hương Quân há miệng, cuối cùng cũng nói thật: “Lúc cháu tới đây, lái xe hơi nhanh, xảy ra tai nạn!”
Tư Hình lập tức giật mình, nhìn Lý Hương Quân, trong lòng sợ hãi, cũng may người không sao.
“Có phải đã đâm vào người ta rồi không?” Tư Hình vội hỏi một câu.
“Không!” Lý Hương Quân trả lời, “Đâm vào vành đai xanh bên đường, không lái xe ra được!”
Lý Hương Quân không dám nói xe đã bị đâm hỏng, nếu không ba và dì sẽ rất lo lắng.
Vừa nghe thấy chỉ là đâm xe, Tư Hình lập tức thở phào.
Hứa Tất Thành âm thầm dặn dò lãnh đạo trực ban của cục công an mấy câu, lãnh đạo trực ban lại gọi một nữ cảnh sát tới, đợi nhóm người vào trong phòng họp Cục công an sắp xếp, nữ cảnh sát liền mang một đôi dép lê chưa bóc túi và một hộp thuốc đi vào.
Nhìn ánh mắt Lý Hương Quân lườm mình, Hứa Tất Thành vốn định đích thân bôi thuốc cho Lý Hương Quân liền hậm hực đưa hộp thuốc cho Tư Hình.
“Rảnh rỗi như vậy chi bằng anh hãy mau nói về quá trình vụ án đi.” Lý Hương Quân lườm nói với Hứa Tất Thành.
Hứa Tất Thành bắt đầu kể lại tình hình vụ án lần này, về cơ bản anh không hề che giấu gì cả, nói rất chi tiết, có điều anh chỉ nói sơ qua về tình hình khẩn cấp Lý Tam Giang và mình điều động cơ quan đặc biệt.
Nghe tới việc Tống Triều Dương lén hẹn với Lý Tương Tư nên mới bị bắt cóc, Lý Hương Quân nổi giận đùng đùng, đập mạnh tay xuống bàn họp trước mắt, rầm một tiếng vang lên, mọi người trong phòng họp đều đưa mắt nhìn Lý Hương Quân đang tức giận, tới Hứa Tất Thành cũng giật mình,
ngừng nói, có một số người không rõ tình hình nhìn Lý Hương Quân, trong lòng nghĩ thầm, bà cô này không biết lại lên cơn điên gì nữa đây?
Tư Hình cũng không biết Lý Hương Quân rốt cuộc là làm sao, nhưng trong số những người có mặt, quan hệ giữa ông và Lý Hương Quân thân mật nhất, và hiện giờ cũng không phải là lúc nổi giận. Ông khẽ vỗ vai Lý Hương Quân, mỉm cười với Hứa Tất Thành, ra hiệu Hứa Tất Thành tiếp tục, Hứa Tất Thành liền nói hết một lượt toàn bộ tình hình mình biết.
Biểu hiện của Lý Hương Quân khiến anh cảm thấy hết sức kỳ lạ, Lý Hương Quân hiện giờ giống như Ngưu Ma Vương trong phim hoạt hình, thở dốc hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng vì tức giận, lồng ngực không ngừng nhấp nhô.
“Tôi vốn định giao tài liệu vụ án cho các đồng chí Cục công an, nhưng hiện giờ liên quan tới người nhà của lãnh đạo, vậy thì sẽ để người của chúng tôi phụ trách. Chủ nhiệm Hình, anh xem là anh tiếp nhận hay là tôi tiếp tục cử người bên dưới điều tra.”
“Bây giờ tôi chỉ có một thân một mình, cần người không có người, cần thiết bị không có thiết bị, anh giao cho tôi tôi cũng chỉ có một mình, tới lúc đó lại vẫn phải làm phiền tới Sở trưởng Hứa!” Tư Hình khách sáo nói.
Hứa Tất Thành đương nhiên biết rằng Tư Hình chỉ nói khách sáo, tuy Lý Tứ Hải đã nghỉ hưu nhưng trâu yếu còn hơn bò khỏe, muốn điều động mấy người trong nội bộ đi điều tra một vụ án thông thường, kì thực vẫn rất đơn giản.
Nhưng nếu muốn tạm thời điều động nhân viên, lại còn phải làm quen lại với tình tiết vụ án, lãng phí thời gian. Vì thế cách làm của Tư Hình thực ra là lựa chọn sáng suốt nhất.
Hứa Tất Thành xếp vụ án của Tống Triều Dương là bắt cóc thông thường, vì anh thực sự không nghĩ ra được, đối phương bắt cóc Tống Triều Dương ngoài vì đòi tiền ra, còn có thể nhận được gì nữa.
Lý Hương Quân thực sự rất tức giận, giận tới mức suýt nữa nổ phổi! Cô thậm chị muốn bỏ đi luôn, không quản việc của Tống Triều Dương nữa! Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng sự kích động.
Bất luận là vì việc công hay tư, cô đều không thể bỏ mặc sự an toàn tính mạng của Tống Triều Dương.
“Đội trưởng Tiết có ở đây không?” Đợi sau khi Hứa Tất Thành nói xong, Lý Hương Quân mặt sa sầm, cố gắng kìm nén cảm xúc của bản thân, nói với lãnh đạo của chi cục công an đứng ở bên cạnh.
“Chắc là đã tan làm rồi!” Lãnh đạo trực ban của cục công an trả lời không dám chắc.
Đội trưởng Tiết là người phụ trách tổ trọng án, phụ trách các vụ án lớn, nghiêm trọng trong khu vực quản hạt, trong thời gian đi làm không thể nào chỉ làm việc trong giờ hành chính giống như nhân viên công chức được. Thời gian này nói không chừng vẫn còn đang phá án, lãnh đạo trực ban của cục công an cũng không rõ lắm.
Mặc dù rất giận nhưng Lý Hương Quân khi nghe Hứa Tất Thành nói về quá trình vụ án và một số manh mối và bằng chứng điều tra được, không bỏ sót câu nói nào của Hứa Tất Thành.
Khi nghe thấy Tống Triều Dương bị chuốc thuốc mê, cõng ra khỏi nhà hàng Tây, Lý Hương Quân lập tức liên hệ vụ án này với vụ án vu oan xảy ra ở trường học lần trước.