Nhiệt độ trên lò nướng điện càng lúc càng cao, mùi thịt khét dần lan tỏa, chắc là do máu thịt để lại bên trên sắt nung điện dùng khi trước bị đốt.
Ọe, nghĩ tới mùi bốc ra là mùi thịt người cháy khét, Tống Triều Dương lập tức cảm thấy sởn tóc gáy.
Chỉ chưa tới một phút, sắt nung ba cạnh dầy chưa tới một centimet đã được nung nóng đỏ rực. Đầu Trọc cầm sắt nung đã nung đỏ lên, đặt cách mặt mình không xa, thổi mạnh một hơi.
Hàng loạt đốm lửa bay ra, Đầu Trọc cảm thấy da mặt mình nóng bỏng.
Gã ta bước hai bước tới trước mặt Tống Triều Dương, liếc nhìn lồng ngực Tống Triều Dương rồi lại nhìn lưng Tống Triều Dương, sau đó cầm sắt nung ước chừng đôi chút, tính toán xem nên xuống tay ở đâu.
Khi sắt nung sắp sửa đặt xuống lồng ngực Tống Triều Dương, Tống Triều Dương chưa hề có phản ứng, Đầu Trọc đã hít một hơi khí lạnh, rụt tay cầm sắt nung lại, gã ta thực sự không xuống tay được.
Cảm nhận được cảm giác đau đớn, bỏng rát ở lồng ngực mau chóng biến mất, Tống Triều Dương tuy trong lòng có chuẩn bị, nhưng vẫn không kìm được toàn thân run rẩy.
“Dừng lại! Dừng lại!” Tống Triều Dương thét lên.
“Bình thường mày đâu có yếu đuối tới vậy!” Mục Hán mỉa mai nói một câu, đẩy cánh cửa kính ngăn cách ở giữa ra, bước tới trước mặt Đầu Trọc, giật lấy sắt nung, ấn mạnh xuống ngực Tống Triều Dương.
Chỉ nghe thấy “xèo xèo” một hồi, một luồng khói trắng bốc ra từ ngực Tống Triều Dương.
Kèm theo đó là mùi thịt cháy khét, Tống Triều Dương cắn chặt răng, toàn thân bắt đầu không ngừng run rẩy, sợi dây bằng da trói chặt bắt đầu rung lên rần rật.
Đầu Trọc đứng ở bên cạnh không kìm được liền nhíu mày.
Đối với Đầu Trọc, gã ta nhìn thấy không ít người chết, nhưng dùng cách tàn nhẫn thế này để hành hạ người sống thì gã thực sự là lần đầu mới thấy.
Mục Hán ấn chặt sắt nung, nhấn mạnh xuống ngực Tống Triều Dương. Sắt nung đốt cháy áo, chạm vào thịt, đốt cháy lớp da, đốt tới lớp mỡ bên dưới da.
Sắt nung đốt tan mỡ, phát ra tiếng “xèo xèo”, cùng theo đó còn có khói bay ra.
Tống Triều Dương cuối cùng cũng không nhịn được đau đớn, kêu lên một tiếng, từng giọt mồ hôi vã ra qua lỗ chân lông.
Chỉ trong chớp mắt, quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt, nhiệt độ của sắt nung dần dần hạ xuống, tiếng “xèo xèo” cũng dần nhỏ lại.
Mục Hán nhìn thấy sắt nung vốn đang nóng đỏ đã biến thành màu đen, biết rằng đã không còn hiệu quả, liền hạ sắt nung đốt trên ngực Tống Triều Dương xuống.
Ngực Tống Triều Dương đã bị bỏng một hố sâu chừng nửa centimet, chỗ bị sắt nung đốt đều đã cháy đen.
“Ha ha ha…” Mục Hán nhìn mồ hôi thấm trên áo Tống Triều Dương, cười một tiếng dữ tợn.
Ông ta không thể giết Tống Triều Dương, nhìn Tống Triều Dương đau khổ như vậy, trong lòng dễ chịu hơn một chút, và ông ta chính là cần hiệu quả như vậy.
“Sao rồi?” Mục Hán đeo thiết bị thay đổi giọng nói cười nhạt hỏi.
Tống Triều Dương thở hồng hộc, chỗ bị sắt nung đốt ở lồng ngực giống như đang dùng mười mấy lưỡi dao không ngừng cứa thịt.
Cảm giác đau đớn khiến đầu óc cậu ta tỉnh táo hơn hẳn, Tống Triều Dương dùng toàn bộ sức lực bất thình lình quát lên một tiếng: “Mẹ kiếp!” giống như một tiếng sấm rền, khiến màng nhĩ của Đầu Trọc và Mục Hán như muốn nổ tung.
“Được, không tồi! Rất cứng đầu, tao rất thích mày như thế này!” Mục Hán cười dữ tợn một tiếng, vứt sắt nung trong tay cho Đầu Trọc: “Đốt hết lên, tiếp tục!”
Đầu Trọc có chút không nhẫn tâm nhìn Tống Triều Dương, lấy trong hộp ra ba tấm sắt nung, đặt toàn bộ lên lò nướng điện. Gã ta hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được kết cục tiếp theo của Tống Triều Dương.
Đầu Trọc vừa đặt sắt nung lên lò nướng điện, điện thoại trong tiếng liền rung lên.
Đầu Trọc lấy điện thoại ra nhìn, là Thú Y gọi tới. Đầu Trọc nháy mắt ra hiệu cho Mục Hán, cầm điện thoại tới gian ngoài bên ngoài container, Mục
Hán sau lưng cũng đi theo sau.
“Là Thú Y.” Đợi sau khi Mục Hán đóng cửa, Đầu Trọc liền khẽ nói một câu.
Mục Hán bước tới trước màn hình máy tính, tắt thiết bị tăng âm ở lối đi vào gian trong, như vậy, người ở gian ngoài cho dù có gào thét lớn tiếng thì Tống Triều Dương ở gian trong cũng không hề nghe thấy gì.
“Nghe đi!” Mục Hán nói một câu.
Đầu Trọc nghe điện thoại
“Việc đã xử lý ổn thỏa chưa?” Thú Y hỏi trong điện thoại.
“Hàng đã tới rồi, bây giờ đang giúp xử lý.” Đầu Trọc trả lời.
“Hiệu quả thế nào?” Thú Y hỏi tiếp.
“Hiệu quả không tốt lắm, thứ này cứ như được làm bằng vật liệu đặc biệt.” Đầu Trọc nghiến răng nói.
“Hơ hơ hơ…” Trong điện thoại vọng ra mấy tiếng cười khe khẽ của Thú Y: “Có cần tôi giúp không?”
“Cô đợi một lát, tôi hỏi ông chủ.” Đầu Trọc để xa điện thoại ra khỏi tai, ngẩng đầu nhìn Mục Hán nói: “Thú Y hỏi có cần giúp không?”
“Hử?”
Mục Hán đáp một tiếng, thầm ngẫm nghĩ: “Để cô ta tới đây!”
Mục Hán rất hiểu thủ đoạn của Thú Y. Đặc biệt là hạ độc dùng thuốc xuất quỷ nhập thần, trừng trị người khác sẽ khiến đối phương thừa sống thiếu chết, Mục Hán muốn để cô ta tới thử.
“Bảo cô ta chuẩn bị đồ tới đây.” Mục Hán nói xong lại trầm ngâm vài giây.
“Càng là những thứ có thể khiến người ta cảm thấy đau đớn càng tốt, anh hãy nói lại tình hình cho cô ta biết!” Mục Hán nói với Đầu Trọc.
“Vâng, tôi biết rồi!” Đầu Trọc đáp một tiếng, dặn dò mấy câu với Thú Y.
“Bây giờ phải làm sao?” Đầu Trọc sau khi ngắt điện thoại liền hỏi Mục Hán.
“Để tôi nghĩ xem sao.”
Nếu như là người bình thường, Mục Hán có vô vàn cách khiến đối phương ngay lập tức hạ quyết tâm đối mặt với cái chết, loại người này Mục Hán thậm chí từng nhìn thấy, và người bình thường cũng thường cũng thường xuyên nghe nói tới.
Ví dụ như phần tử khủng bố thường ôm theo bom cảm tử nhào về phía đám đông.
Nhưng tra tấn người khác bằng cách đánh đòn, đốt sắt nung, kim đâm, đổ nước… trong thời gian dài, người có thể chịu đựng được là cực kỳ ít ỏi.
Vấn đề quan trọng là vì kiêng dè thân phận của người đứng sau Tống Triều Dương, nhất định phải bảo đảm sau khi mình giày vò, cơ thể Tống Triều Dương không xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Đây là điều hạn chế hành động của Mục Hán.
Ông ta có thể khiến Tống Triều Dương thương tích ngoài da, nhưng những vết thương như tàn phế, tàn tật, thậm chí gãy xương đều không được gây ra trên người Tống Triều Dương.
Vừa rồi Đầu Trọc dùng dùi cui cao su đánh Tống Triều Dương, lực không nhỏ, còn Mục Hán thì dùng điện giật, mặc dù thời gian ngắn và phản ứng của Tống Triều Dương không lớn nhưng trong phòng thẩm vấn này, Mục Hán không biết đã từng xử lý bao nhiêu người, người bình thường sau khi bị hành hạ như vậy, chắc chắn sẽ ngất xỉu.