Nếu như tiếp tục dùng cách này để tra tấn Tống Triều Dương, cơ thể Tống Triều Dương chắc chắn sẽ bị tổn hại ở mức độ nhất định, chắc chắn sẽ để lại di chứng.
Vì thế Mục Hán mới chuyển sang dùng sắt nung.
Nhưng điều khiến Mục Hán ngạc nhiên là một thanh sắt nung nhấn xuống, da thịt trên lồng ngực Tống Triều Dương lập tức sắp sửa bị mình đốt lõm vào, nếu tiếp tục làm như vậy một lần nữa ở vết thương cũ chắc chắn sẽ nhìn thấy xương.
Tống Triều Dương vẫn vô cùng kiên định, không lên tiếng xin tha, không hề thỏa hiệp, điều này khiến Mục Hán có phần không dám tin, không biết Tống Triều Dương lấy đâu ra ý chí kiên định tới như vậy.
Nhẹ không có hiệu quả, nặng không dám sử dụng, điều này khiến Mục Hán có chút không biết phải làm sao.
“Đợi Thú Y tới rồi tính!” Mục Hán bây giờ chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào Thú Y.
Khu căn hộ Hoàng Triều Nhất Phẩm, Mèo Rừng đang nằm trên sô pha ngủ bù.
Cùng với tiếng thở đều đặn, lồng ngực nhấp nhô không ngừng là tiếng ngày đều đều.
Kính koong một tiếng, điện thoại gối đầu giường của Mèo Rừng kêu lên.
Nghe thấy âm thanh khe khẽ này, Mèo Rừng vốn đang ngủ say giống như bị lắp thiết bị lò xò, lập tức bật dậy.
Âm thành này là âm thanh thông báo của phần mềm liên lạc điện thoại đang vô cùng thịnh hành trong nước, báo rằng có tin nhắn tới.
Nếu là người bình thường khi ngủ nghe được âm thanh này căn bản sẽ không quan tâm, nhưng Mèo Rừng biết việc của mình, anh ta hiện đang dùng số điện thoại này, là thân phận người ẩn hình phân phối cho anh ta vừa mới kích hoạt.
Người biết được số điện thoại này hiện tại mới chỉ có một mình Bố Già.
Và âm thanh thông báo của số điện thoại thường dùng, nhóm bạn bè, tài khoản theo dõi và các loại tin tức nhóm đều đã bị Mèo Rừng ẩn đi, cài đặt thành trạng thái tin tức không online.
Bây giờ có thể gửi tin nhắn tới, và còn có thể phát ra âm thanh thông báo, điều này chỉ có một mình Bố Già có thể làm được. Vì người liên lạc lưu trong danh bạ của phần mềm liên lạc này toàn bộ đều là giả.
Mèo Rừng cầm điện thoại lên, nhấn vào phần mềm liên lạc, là một tin nhắn quảng cáo rất bình thường: Công ty chúng tôi cho ra mắt hình thức lãi suất thấp, khoản tiền nhiều…
Mèo Rừng biết đây là ám hiệu Bố Già yêu cầu liên lạc.
Mèo Rừng ngồi dậy, cúi đầu khom lưng, lục lọi một hồi dưới gầm sô pha, móc ra một chiếc điện thoại bình thường, sau đó vén một chiếc sô pha ở bên cạnh lên, móc một chiếc sim điện thoại ở bên dưới chân sô pha ra, cắm vào trong.
Sau khi điện thoại mở máy, Mèo Rừng không liều lĩnh gọi điện thoại, mà lặng lẽ chờ đợi.
Chừng ba phút sau, màn hình của chiếc điện thoại bình thường sáng lên, số điện thoại gọi điện là số điện thoại bình thường ở trong nước.
Sau khi điện thoại kết nối, bên trong vọng ra giọng nói của một người đàn ông trung niên rất bình thường: “Thằng nhóc được người ta mời đi ăn cơm!”
Mèo Rừng căn bản không cần đoán cũng biết đây là giọng nói sau khi Bố Già đã ngụy trang, nhưng nghe xong câu nói này, Mèo Rừng giống như bị sét đánh.
Bố Già không dùng mật ngữ mà dùng luôn tiếng lóng, câu này dịch ra có nghĩa là: Thằng năm bị bắt cóc rồi.
Trong ấn tượng của Mèo Rừng, dường như chưa từng thấy lúc nào Bố Già to gan thế này, thậm chí không ngại để lộ tung tích của bản thân, có thể thấy rằng sự việc cấp bách tới nhường nào.
Chết rồi, tên khốn này chắc chắn có nguy hiểm! Nếu không Bố Già rất ít khi dùng cách liên lạc mức độ an toàn vô cùng thấp này để liên lạc với mình. Có thể thấy rằng trong lòng Bố Già đang lo lắng tới nhường nào.
Từ số điện thoại hiển thị, địa điểm của số điện thoại này thuộc vào một tỉnh ở biên giới trong nước.
Mèo Rừng không biết hiện giờ vị trí của Bố Già có phải đang ở trong nước hay không, hoặc là số điện thoại do dùng phần mềm vượt tường lửa biên soạn để gọi điện thoại cho mình.
Nếu như bây giờ Bố Già đang ở trong nước, tình hình ngược lại còn ổn hơn một chút, uy hiếp không quá lớn.
Nếu như ông ở ngoài biên giới, dùng thiết bị mô phỏng con số để mô phỏng số điện thoại trong nước gọi điện cho mình, vậy thì tín
hiệu điện thoại di động của Bố Già rất có thể sẽ nghe lén thậm chí là lần ra được dấu vết bất cứ lúc nào.
“Vậy bây giờ cháu phải làm sao?” Mèo Rừng hỏi thẳng vào vấn đề.
Mức độ sáng suốt và thận trọng của Bố Già, Mèo Rừng tự nhận rằng mình có chạy theo cũng không kịp.
Nếu như Bố Già cho rằng có nguy hiểm, chắc chắn sẽ không truyền tin tức qua điện thoại, rất có thể sẽ tạo dựng một kênh thông tin an toàn khác, nhưng Mèo Rừng nghi ngờ rằng thời gian có lẽ không kịp.
“Đợi lát nữa tôi sẽ gửi tin nhắn cho cậu, cậu chuẩn bị đi, người mời rất có thân thế, nhưng tiêu chuẩn không quá cao!”
Mèo Rừng ngay lập tức hiểu ra, người bắt cóc Tống Triều Dương thân phận không tầm thường, nhưng rất có thể là nóng vội hành động, cũng rất có thể cho rằng Tống Triều Dương là người không có mấy năng lực phản kháng, vì thế không đề phòng quá nghiêm ngặt.
“Không biết có hợp khẩu vị thằng nhóc này không?” Mèo Rừng lại lẩm bẩm.
Ý anh ta muốn bày tỏ với Bố Già là người bắt cóc Tống Triều Dương có biết thân phận thật sự của Tống Triều Dương hay không.
“Khẩu vị của thằng nhóc này khó chiều thế nào anh đâu phải không biết, ăn tạm đi.” Bố Già cười hơ hơ trong điện thoại.
Cũng may, cũng may, Mèo Rừng thầm thở phào.
Thân phận của thằng năm không bại lộ, lần này đối phương bắt cóc thằng năm không phải là nhằm vào Bố Già hoặc là mình, mà có thể là vì việc gì đó khác.
Nhưng gã này rốt cuộc là có ý đồ gì? Trong lòng Mèo Rừng dấy lên nghi ngờ.
Nghe khẩu khí của Bố Già, đối phương không phải người bình thường, chí ít cũng không phải phần tử phạm tội bình thường. Người như vậy nếu như muốn đòi tiền thì không cần dùng tới cách bạo lực thấp hèn như vậy.
Họ không biết thân phận của Tống Triều Dương nhưng tại sao lại bắt cóc cậu ta. Nếu như mục đích của đối phương là đòi tiền, Bố Già chắc chắc đã nói ra.
Lẽ nào Tống Triều Dương sau khi tới Kinh Thành đã có kẻ thù?
Thằng ranh này cũng thật sự không an phận, Mèo Rừng chửi thầm trong bụng, phần tử phạm tội đặc biệt đâu nhiều tới vậy, xác suất nhỏ tới vậy cũng để thằng năm gặp phải?
“Vâng, cháu biết rồi, cháu đợi tin của ông.” Mèo Rừng nói xong một câu liền ngắt máy.
Anh ta vứt điện thoại lên bàn, sau đó liền nhảy lên sô pha, vén bức tranh treo trên tường sau lưng sô pha lên, mở tấm kính phía sau bức tranh lên, lấy món đồ giống một tấm bọt biển mỏng đè phía sau khung tranh ra.
Đồ đặt trên bàn trà, chắc chưa dày tới một centimet, hình dáng giống như khung ảnh, là hình chữ nhật, chu vi gần một mét.
Mèo Rừng mau chóng cởi hết đồ trên người ra, sau đó cầm lấy thứ giống như bọt biển lên tay vần vò một hồi, miếng bọt biển vốn màu vàng biến thành một bộ jumpsuit màu đen.
Bộ đồ không biết được làm bằng chất liệu gì, nói chung là vô cùng mỏng.
Mèo Rừng nhanh chóng mặc lên người, bộ đồ bó chặt vào người, giống như trên người có thêm một lớp da màu đen. Đây là bảo bối quý giá của Mèo Rừng, là thứ lần này trước khi tới Kinh Thành, Bố Già đích thân giao cho anh ta.