Những người có mặt đều hiểu ý của ông nói.
Không thể thông qua con đường chính thống, ví dụ như cục công an hoặc các cơ quan quân đội cảnh sát khác. Nhưng có thể âm thầm điều động một số mối quan hệ, để Mục Hán biết rằng có người đã phát hiện ra hắn ta bắt cóc Tống Triều Dương.
Và mối quan hệ hoặc thân phận của người này không được quá thấp, nhất định phải có tác dụng răn đe, khiến Mục Hán ném chuột sợ vỡ bình, không dám có hành động giết người diệt khẩu đối với Tống Triều Dương.
“La Anh Hoa.”
Lý Hương Quân buột miệng nói ra.
Những người khác không biết La Anh Hoa là ai, Lý Hương Quân liền nhanh chóng giới thiệu sơ lược.
“Được!”
Hứa Tất Thành gõ mặt bàn nói. Trong số những người này, có anh là hiểu khá nhiều về Mục Hán, biết người thế nào là thích hợp.
Trong mắt những người kinh doanh trong nước, tầm cỡ của La Anh Hoa khá có trọng lượng, mặc dù anh ta đích thực là người làm thuê nhưng lại đại diện cho tập đoàn Đỉnh Lực.
Những người khác đương nhiên không có ý kiến gì, sau đó mọi người bắt tay vào hành động.
Bước đầu tiên, tiếp tục dốc sức tìm kiếm tung tích cụ thể của Tống Triều Dương và Mục Hán, mặt khác để Lý Hương Quân liên hệ La Anh Hoa, tung tin tức.
Trước khi gọi điện cho La Anh Hoa, Lý Hương Quân thầm cảm thấy có chút không ổn: Tại sao việc Tống Triều Dương bị bắt cóc lớn như vậy, ba mình Lý Tứ Hải lại không hề thông báo cho tập đoàn Đỉnh Lực, không thông báo cho Tống Trường Sinh?
Thuốc tiêm vào cơ thể dần dần bắt đầu phát huy tác dụng, Tống Triều Dương trước tiên cảm thấy những chỗ bị Đầu Trọc đánh trên da giống như bị đổ muối hoặc cồn i-ốt, giống như dùng lửa đốt. Cùng với tác dụng của thuốc dần dần tăng lên, những chỗ bị sắt nung đốt trên ngực giống như dùng bàn chải sắt chà qua chà lại.
Cảm giác đau đớn mới đầu không quá nghiêm trọng, càng về sau càng đau đớn, giống như dùng bàn chải sát không ngừng chà trên vết thương. Sau đó cảm giác đau đớn lan tỏa khắp mọi nơi trên cơ thể, truyền tới đại não, khiến cậu ta cảm thấy đầu như đang bị kim châm.
“A…”
Tống Triều Dương cắn chặt răng, cố gắng chịu đựng nhưng cảm giác đau đớn rõ rệt khiến cậu ta không thể cầm cự nổi.
Cổ họng phát ra tiếng kêu rên giống như dã thú, toàn thân không ngừng run rẩy, khắp người không thể kìm chế giãy dụa, cùng với động tác giãy dụa mỗi lúc một kịch liệt, dây da buộc ở tứ chi giống như dân du mục chăn cừu quất mạnh roi da trong tay trong không trung, phát ra âm thanh tách tách giòn tan.
Ba người đứng trước bức tường kính, nhìn Tống Triều Dương không ngừng giãy dụa trong phòng thẩm vấn, nghe cậu ta không ngừng gào thét.
Đầu Trọc nghiến răng như chính mình cảm nhận, lén đưa mắt nhìn Thú Y, thấy nụ cười trên khuôn mặt Thú Y, gã ta liền rùng mình, trong lòng càng thêm sợ hãi Thú Y.
Khóe miệng Mục Hán nở nụ cười, nhìn Tống Triều Dương càng lúc càng đau khổ, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ, cuối cùng thậm chí bật cười ha hả.
Ông ta muốn kết quả như thế này, muốn nhìn thấy Tống Triều Dương đau đớn tột cùng. Chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt được sự đau khổ và thù hận trong lòng ông ta.
“Thế nào, hiệu quả không tồi chứ?” Thú Y ở bên cạnh khẽ mỉm cười hỏi.
Cô ta nhìn Tống Triều Dương không ngừng giãy dụa gào thét, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật kiệt xuất.
Mục Hán quay đầu lại nhìn Thú Y, gật đầu thật mạnh, sâu trong ánh mắt có ánh sáng khác lạ.
“Nơi này không đặc biệt an toàn, không thể bật điện thoại. Trước mười hai giờ ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho cô theo số mà cô nói.”
“Không vội!” Thú Y nói.
Mèo Rừng lần theo tọa độ định vị mà Bố Già gửi cuối cùng cũng tìm được container nhốt Tống Triều Dương. Anh không liều lĩnh hành động mà tỉ mỉ quan sát khắp một lượt, chắc chắn xung quanh container không hề có camera và các thiết bị báo động mới khom lưng, từ từ tiến lại gần.
Tối nay không có trăng, trong màn đêm tối đen như mực, Mèo Rừng mặc trang phục phòng hộ chế tạo đặc biệt dường như hòa nhập vào với bóng đêm, nhìn bằng mắt thường căn bản không thể nào phát hiện ra được. Động tác của anh rất nhanh nhẹn và nhẹ nhàng, nhìn như thể động tác chạy nhảy rất mạnh nhưng lại không hề phát ra bất cứ tiếng động nào.
Mèo Rừng dựa sát vào tường container, ghé sát tai lên trên lắng nghe động tĩnh bên trong. Bên trong vọng ra tiếng người kêu gào loáng thoáng, nhưng hiệu quả cách âm quá tốt, âm thanh vô cùng nhỏ, nhỏ tới mức có thể bỏ qua, nếu là người bình thường, thậm chí có thể tưởng là âm thanh do gió thổi lá cây phát ra.
Mèo Rừng móc trong ngực ra một dụng cụ giống như ống nghe của bác sỹ sử dụng, khẽ đặt lên tường
container, đế cao su của thiết bị dò nghe hút chặt vào tường container. Sau đó Mèo Rừng nhét tai nghe của đầu bên kia vào tai mình. Âm thanh truyền qua thiết bị dò nghe tới tai to hơn một chút, cuối cùng anh ta cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tống Triều Dương.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, trong lòng Mèo Rừng thầm thở phào. Tống Triều Dương có thể gào thét, hơn nữa âm thanh không nhỏ chứng tỏ cậu ta hiện tại không bị thương quá nghiêm trọng, cùng lắm thương tích không thể mất mạng. Nếu không tiếng Mèo Rừng nghe thấy sẽ là tiếng rên rỉ, chứ không phải tiếng gào thét thảm thiết.
Mèo Rừng cầm thiết bị dò nghe, khom lưng, không ngừng dò nghe xung quanh container, cuối cùng tìm được vị trí sóng âm mạnh nhất, cất thiết bị dò nghe vào trong ngực, sau đó lại móc trong ngực ra một thứ giống như sing-gum hoặc thuốc viên.
Mèo Rừng sau khi móc ra một viên liền cần thận xé màng mỏng bọc bên ngoài ra, dán lên tường container cực kì mau lẹ. Viên thuốc màu trắng nhanh chóng phản ứng với tấm thép, cùng với ánh sáng yếu ớt và tiếng động nhẹ “xèo xèo”, tấm thép nhanh chóng tan thành một lỗ nhỏ chừng ngón tay cái với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, Mèo Rừng tay cầm một chiếc kẹp nhỏ, quan sát có phần căng thẳng.
Khi lỗ nhỏ lộ ra ánh sáng, Mèo Rừng nhanh chóng thò kẹp vào trong lỗ, gắp viên thuốc vẫn đang tiếp tục phản ứng ra ngoài, không để rơi vào trong container.
Mèo Rừng thậm chí không cần ghé sát tai vào lỗ thủng cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thét thảm thiết của Tống Triều Dương.
Cũng khỏe gớm!
Mèo Rừng chắc chắn Tống Triều Dương tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, tâm trạng lo lắng cũng dịu xuống phần nào.
Trong container không vọng ra âm thanh khác thường nào khác, điều đó chứng tỏ người bên trong vẫn chưa phát hiện ra việc anh gây ra trên tường container.
Mèo Rừng lại lấy ra một chiếc kính tiềm vọng loại nhỏ giống như một chiếc đũa ngắn, khẽ kéo một cái trong tay liền dài ra chừng hai mươi centimet, anh cẩn trọng thò vào trong lỗ nhỏ tan chảy trên tường, đầu còn lại đặt sát vào mắt mình. Trước mắt xuất hiện toàn cảnh trong phòng thẩm vấn.
Tống Triều Dương vẫn không ngừng giãy dụa, có thể nhìn thấy vết tích bị đánh trên da. Vết thương gây chú ý nhất chính là những vết bị sắt nung đốt cháy trên lồng ngực.
Thương tích không quá nghiêm trọng, nhưng tại sao thằng năm lại kêu gào thảm thiết tới vậy?
Mèo Rừng vừa nhìn liền có thể đoán định được thương tích trên người Tống Triều Dương, trong lòng lấy làm lạ.
Với những gì anh hiểu về Tống Triều Dương, chút thương tích thế này không thể nào khiến Tống Triều Dương đau đớn tới mức độ này được.
Mèo Rừng lặng lẽ quan sát tình hình khắp phòng thẩm vấn, phát hiện ra bức tường kính ở giữa, biết rằng phía sau vẫn còn có người ẩn nấp.
Muốn cứu được Tống Triều Dương nhất định phải biết được tình hình cụ thể bên trong container, Mèo Rừng cất kính tiềm vọng đi, men theo tường container khẽ khàng tiến lên vài bước, sau khi xác nhận vị trí, liền tính toán độ dày của bức tường.
Móc ra một viên thuốc màu trắng, giảm liều lượng thích hợp, sau đó dán viên thuốc lên tường.
Kết quả tính toán của Mèo Rừng vô cùng chuẩn xác, sau khi viên thuốc phản ứng hoàn toàn, lỗ nhỏ tan chảy chỉ còn lại một tấm màng mỏng. Mèo Rừng lấy kính tiềm vọng loại nhỏ khẽ chọc thụng, sau đó anh ta nhìn thấy ba người đứng ở phòng ngoài và một chiếc xe bán tải.
Đối phương có xe, không dễ xử lý. Cho dù mình cứu được Tống Triều Dương ra cũng không thể chạy xa được. Mèo Rừng nhanh chóng thay đổi kế hoạch ứng cứu.