Thấy Tống Triều Dương tạm thời không có nguy hiểm tính mạng, Mèo Rừng ung dung không vội vàng, bắt đầu lên kế hoạch ứng cứu.
Vì đối phương có xe, còn xe của mình lại dừng ở nơi cách container khá xa, vì thế cứu Tống Triều Dương ra bỏ trốn ngay không phải là cách ổn thỏa nhất, nhưng điều này không thể làm khó Mèo Rừng.
Anh ta đi một vòng gần quanh container nhốt Tống Triều Dương, tìm địa điểm ẩn náu thích hợp.
Tiếp theo đó là nghĩ cách làm sao để dẫn Tống Triều Dương an toàn ra khỏi container, Mèo Rừng lên kế hoạch dùng kế hai chiêu tấn công khiến địch hoảng sợ và dụ rắn ra khỏi hang, đầu tiên là cắt một cánh cửa trên tường container ở phòng thẩm vấn nhốt Tống Triều Dương, nhưng cửa không được cắt rời hoàn toàn, nhất định phải dính liền một chút là được, thời điểm quan trọng đạp một cái hoặc đẩy một cái là có thể mở ra.
Sau đó mạo danh cảnh sát hoặc nhân viên ứng cứu gây ra động tĩnh ở phía bên kia, thu hút sự chú ý của ba người nhóm Mục Hán ở gian ngoài, khi cần thiết có thể sử dụng pháo sáng, hoặc là dùng lựu đạn cũng được. Và những thứ này, khi tới đây Mèo Rừng đều đã mang theo.
Nhân lúc đối phương hoảng loạn đề phòng, có thể cứu Tống Triều Dương ra từ cửa đã cắt, ẩn nấp tại chỗ. Nếu như đối phương thừa cơ bỏ trốn thì tốt, nếu như nhất định đuổi theo không buông tha, vậy thì thời gian sau đó sẽ là lúc Mèo Rừng biểu hiện.
Đối với việc đánh giáp lá cà, Mèo Rừng không sợ hãi, nhà ga địa hình phức tạp thế này, Mèo Rừng tin tưởng một trăm phần trăm có thể dẫn dụ ba người đối phương ra xa.
Kế hoạch tạm thời lập ra muốn hoàn mỹ là điều không thể làm được. Nhưng Mèo Rừng đã suy nghĩ cẩn thận một lượt trong thời gian cực ngắn, cơ bản không phát hiện ra sơ hở nào lớn cả.
Anh ta tới một container khác đã lựa chọn, lấy ra chỗ thuốc còn lại không nhiều, xót ruột nghiến răng, lại cất vào trong ngực, sau đó lại quay lại cửa container, lấy ra một con dao găm, dụng cụ kiểu dây thép, định mở cửa container từ chính diện.
Anh ta khẽ rung cửa, xem tiếng động phát ra khi hành động có lớn hay không. Đúng lúc này, trong ngực truyền tới tiếng rung, Mèo Rừng dừng động tác đang làm lại, lấy tay che ánh sáng, rút trong ngực ra một chiếc điện thoại.
Điện thoại gọi tới hiện thỉ là số điện thoại mà Bố Già vừa gọi cho anh, Bố Già đã sử dụng lặp lại lần thứ hai vậy chứng tỏ kênh liên lạc này vẫn khá an toàn, Mèo Rừng khẽ đi ra xa một chút, nhấn vào phím nghe.
“Tình hình sao rồi?” Bố Già hỏi trong điện thoại.
“Tìm thấy rồi!” Mèo Rừng trả lời luôn.
Bố Già đã cho rằng kênh liên lạc này là an toàn vậy thì Mèo Rừng cũng không cần phải che giấu gì cả.
“Vậy hãy cẩn thận một chút!” Bố Già dặn dò một câu.
Mèo Rừng có thể nghe được rõ ràng trong điện thoại, giọng nói vốn căng thẳng của Bố Già đã dịu xuống ít nhiều, trong lòng lập tức nảy sinh chút ít đố kị với Tống Triều Dương.
Từ nhỏ tới lớn, Bố Già luôn thờ ơ với mấy người bọn họ, đối xử với thằng năm là tốt nhất, nếu như có một ngày mình cũng gặp nguy hiểm, Bố Già có bất chấp tất cả để ứng cứu mình giống như đối với thằng năm không?
Nhưng suy nghĩ này nhanh chóng biến mất, bỏ qua nghi ngờ kẻ thù giết cha ra, Bố Già đối xử với mình thực sự không tồi. Mèo Rừng cầm lại dụng cụ, động tác trên tay cực nhanh, chưa tới nửa phút đã mở được cửa container.
Anh ta đẩy mạnh cánh cửa, từ từ mở ra, cố gắng không để các bộ phận hoen gỉ của cánh cửa phát ra tiếng động lớn, cuối cùng cánh cửa cũng bị Mèo Rừng mở ra được một khe hở rộng chừng ba mươi centimet, vừa đủ để một người chui vào.
Sau khi làm xong tất cả, Mèo Rừng lại nhanh chóng tới chỗ container nhốt Tống Triều Dương, lấy kính tiềm vọng ra, thò vào trong lỗ nhỏ ở
gian ngoài lúc trước tan ra. Trước khi chính thức ứng cứu, xác nhận tình hình chính xác ở bên trong là vô cùng cần thiết.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Tống Triều Dương mỗi lúc một lớn, càng lúc càng thất thanh, như thể muốn đâm xuyên qua tường vậy, ba người bên ngoài không hề có động tĩnh gì, vẫn đứng nguyên tại chỗ như thể đang xem phim điện ảnh, thưởng thức sự giãy dụa quằn quại của Tống Triều Dương.
“Anh muốn để nó đau đớn tới mức nào?” Nhìn Tống Triều Dương, Thú Y bất ngờ khẽ hỏi.
“Ha ha!” Mục Hán cười hai tiếng như gàn dở, không trả lời ngay.
Đầu Trọc đứng bên cạnh Mục Hán, lúc thì nhíu mày, lúc thì nhắm mắt, lúc thì mặt nhăn nhó, biểu cảm không ngừng biến đổi, giống như một diễn viên hài.
Thực ra Đầu Trọc nhìn cũng thấy khó chịu, theo như suy nghĩ của Đầu Trọc, thay vì để Tống Triều Dương chịu đựng khổ sở thế này không bằng cho cậu ta một dao cho mau chóng.
Khi Tống Triều Dương kêu gào thảm thiết, không ngừng thở dốc, cổ họng phát ra âm thanh giống như đang kéo ống bễ, hồng hộc hồng hộc, nghe cũng sởn da gà. Mồ hôi trên mặt chảy thành dòng nước không ngừng lăn xuống, quần áo trên người đã ướt đẫm, mồ hôi thuận theo cơ thể chảy xuống giống như vòi nước không vặn chặt vậy, mồ hôi rơi xuống mặt đất đã đọng lại thành một vũng nhỏ.
“Ông chủ, nếu thực sự không được nữa thì hãy cho hắn được thanh thản đi, cứ nhìn thế này thực sự khó chịu quá!” Đầu Trọc nghiến răng liên tục hít khí lạnh.
Nghe thấy câu này, Mèo Rừng lập tức giật mình, thò tay vào trong ngực cầm lấy chuôi súng ngắn. Nếu những người này thực sự muốn ra tay với thằng năm, Mèo Rừng chỉ có thể tấn công.
“Cho hắn được thanh thản?”
Mục Hán hỏi lại một tiếng, sau đó bật cười ha hả nói: “Đúng là quá hời cho hắn rồi!”
“Vậy anh định làm thế nào, cứ để hắn gào thét tiếp sao?” Thú Y lại hỏi một câu.
“Nếu như có thể ra tay tôi còn cần đợi tới giờ sao?” Mục Hán lạnh lùng hừ một tiếng, “Thân phận của tên khốn này có chút nhạy cảm, không thể giết được!” Mục Hán nói.
Nghe tới đây, Mèo Rừng trong lòng thở phào, rút tay cầm chuôi súng ra.
“Hiệu quả của thuốc này có thể kéo dài bao lâu?” Mục Hán quay đầu lại hỏi.
“Khoảng hơn một tiếng.” Thú Y thản nhiên trả lời.
“Không được, thời gian quá ngắn.” Mục Hán nhíu mày nói.
Mục Hán nói tiếp: “Có khi nào có khả năng: Khi cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng, có thể khiến nó đau mấy giờ đồng hồ liền, tốt nhất là đau tới sáng luôn không?”
Thú Y khẽ cúi đầu, lặng lẽ suy nghĩ vài giây sau đó ngẩng đầu lên nói: “Kéo dài tới sáng là không thể, nhưng thêm liều lượng, kéo dài tiếp hai giờ đồng hồ là có thể. Nếu như liều lượng quá lớn, thần kinh sẽ tổn hại hoàn toàn, có thể sẽ khiến hắn biến thành phế nhân thật sự!”
“Hai giờ đồng hồ thì hai giờ đồng hồ!” Mục Hán vẫn chưa hết căm hận nói. Đối với Mục Hán mà nói, có thể giày vò Tống Triều Dương tới mức độ này đã là giới hạn của ông ta, ông ta thậm chí có chút lo lắng, không biết vết thương trên ngực Tống Triều Dương có gây ra phiền phức cho ông ta hay không.