Rời khỏi tòa nhà của Hướng Đông Nam, Đỗ Tu Hải mới phát hiện ra áo trước ngực và sau lưng mình đều đã bị mồ hôi thấm đẫm. Trước đây từng có căng thẳng, có sợ hãi, thậm chí khi thực hiện nhiệm vụ có lúc nòng súng của địch dí vào đầu sắp nổ súng, trong lòng nghĩ tiêu rồi, tiêu rồi, nhưng cuối cùng vẫn sống sót như thể có kì tích xảy ra, cảm giác chết đi sống lại, nhưng không lần nào kích thích như lần này.
Bố Già, không biết lần này bố sẽ ứng phó ra sao?
Đỗ Tu Hải lại ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời trên đỉnh đầu. Ánh mặt trời chói lóa rọi chói mắt anh, nhưng so với lần trước, tâm cảnh của Đỗ Tu Hải đã thay đổi một trời một vực.
Tiểu Đào đi theo ra từ phòng chờ, nhìn bóng Đỗ Tu Hải phía trước cứ có cảm giác Đỗ Tu Hải khác nhiều so với trước đây.
“Chiều tới một lần nữa!” Ngồi vào trong xe, ra khỏi tường cao, Đỗ Tu Hải nói với Tiểu Đào.
“Vâng, lãnh đạo còn giao phó việc gì nữa không?” Tiểu Đào lái xe, lên tiếng hỏi một câu.
Đỗ Tu Hải không trả lời, Tiểu Đào liền âm thầm rụt cổ, hiểu rằng với cấp bậc hiện giờ của mình vẫn không có quyền hạn biết những điều này.
Đỗ Tu Hải nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa kính ô tô, tuy đồng tử mở rộng nhưng không hề có tiêu điểm, rõ ràng là đang nghĩ tới việc khác.
Việc lớn thế này, cho dù là Hướng Đông Nam e là cùng vừa hưng phấn vừa cảm thấy thấp thỏm. Ông ta chắc chắn sẽ phải lập kế hoạch chi tiết và chặt chẽ. Hơn nữa cũng chắc chắn sẽ suy nghĩ tới việc cho mình phụ trách phần nào trong hành động lần này là thích hợp, Đỗ Tu Hải có thể nhìn ra, Hướng Đông Nam đã tin tưởng anh hơn hẳn.
Trang viên ngoại ô Kinh Thành, không biết là vị trí góc nào, nhìn cảnh xung quanh Hồ Ly, đây chắc là một phòng bí mật hoặc tầng hầm. Vì xung quanh là tường xi măng không có vật trang trí, không có cửa sổ.
Giữa trần nhà có treo một chiếc đèn trắng cao áp, chiếc sáng mật thất giống như ban ngày.
Hồ Ly lặng lẽ đứng đấy, giống như đang ngắm nhìn một tác phẩm nghệ thuật, nhìn một cơ thể bị lột trần không còn mảnh vải che thân treo lơ lửng trên không.
Là Mục Hán.
Sau khi tiễn Đỗ Tu Hải, Hồ Ly liền kéo Mục Hán tới đây. Không thể không nói rằng, kim độc của Lão Tứ vô cùng lợi hại, mặc dù chỉ có tác dụng gây mê nhưng đã hai giờ trôi qua, Mục Hán vẫn chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Tay Hồ Ly cầm một sợi thắt lưng, nhìn thương hiệu trên khuy dây thắt lưng liền biết là nhãn hàng nổi tiếng thế giới, chỉ có điều không biết có phải là hàng nhái cao cấp hay không. Nếu như là thật, sợi thắt lưng này chí ít cũng có giá hàng chục nghìn nhân dân tệ.
Dụng cụ vứt bừa bộn trên mặt đất, bắt mắt nhất chính là một chiếc lò nướng điện, chính là loại dùng để nướng gia dụng, không lớn lắm, đã cắm điện, ống nhiệt đã được đốt đỏ rực. Bên trên có đặt hai ống thép đã được đốt đổi màu, không bao lâu nữa là có thể sử dụng.
Bên cạnh lò nước có đặt một dùi cui điện, không phải là loại cảnh sát sử dụng, giống như loại vẫn bán ở tiệm online, chắc chừng mười centimet. Đầu tay cầm thậm chí có gai.
Trong trang viên không có phòng tình cảm, Hồ Ly lại không thể để người khác đi tìm, chỉ có thể đích thân ra tay, vì thế để tìm được đủ những thứ này, anh ta cũng tốn không ít thời gian.
Trên mặt Hồ Ly vẫn đeo mặt nạ da người mà Đỗ Tu Hải nhìn thấy lúc trước, nhưng món đồ này rất chân thật, mọi biểu cảm trên mặt đều biểu hiện hoàn hảo không khuyết điểm. Vì thế có thể thấy rằng, Hồ Ly nhìn Mục Hán, trên mặt dần dần lộ ra nụ cười dữ dằn.
Anh ta nhìn thắt lưng trên tay, ước chừng một lát rồi quất mạnh lên người Mục Hán. Sau khi quất xong, cơ thể với nước da không quá trắng của Mục Hán liền xuất hiện
một vết máu, mấy giây sau, lấm tấm rỉ đầy máu ra.
Nhưng Mục Hán chỉ khẽ nhíu mày, như thể không cảm giác thấy đau đớn.
Hồ Ly cho rằng dùng thắt lưng không ổn lắm, tiện tay vứt ra đất, nhặt lấy ống thép đã nung đỏ.
Sớm biết thế này khi đó đã hỏi Lão Tứ rồi, muốn để Mục Hán tỉnh lại thì nên dùng cách nào, hà tất tốn công sức như thế này.
Nếu như không thể để Mục Hán tỉnh dậy cảm nhận đau đớn, vậy thì chẳng bằng thả hắn ta ra. Hồ Ly thầm nghĩ.
Anh ta vừa cầm ống thép nung lên xong, điện thoại trong túi khẽ rung lên.
Hồ Ly liền nhíu mày. Chỉ có người đặc biệt liên hệ, điện thoại mới phát ra chuông báo thế này. Nếu như người thường gọi tới, điện thoại sẽ trực tiếp đổ chuông.
“Oang” một tiếng, Hồ Ly vứt ống thép trên tay xuống, lấy điện thoại ra. Khi nhìn thấy số điện thoại gọi tới, sắc mặt Hồ Ly biến đổi đôi chút, sau đó bước tới cạnh tường, nhấn một cái trên tường xi măng, một cánh cửa lặng lẽ mở ra.
Rời khỏi mật thất giam giữ Mục Hán, Hồ Ly nhấn nút nghe máy, điện thoại vọng ra giọng nói có phần già nua của một người đàn ông.
“Sự việc giải quyết xong chưa?”
“Đang giải quyết!” Hồ Ly đáp một câu.
Vốn dĩ chỉ là hỏi đại một câu, cho rằng chút việc vặt này đối với Hồ Ly mà nói chắc là không thành vấn đề, nhưng không ngờ lại nhận được một câu trả lời như thế này.
“Sao mất nhiều thời gian vậy?” Người đầu dây bên kia ngờ vực hỏi.
“Hừm…” Hồ Ly đảo mắt, “Thời gian kéo dài mất một lát!”
Anh không thể nói với đối phương rằng anh muốn để Mục Hán nếm mùi khổ sở, nhân tiện để lại chút kí hiệu cho Mục Hán.
Nhưng người trong điện thoại rõ ràng rất hiểu anh và còn biết hôm nay anh ở suốt tại trang viên, không ra ngoài.
Hồ Ly tuy là ông chủ của trang viên nhưng mọi công việc kinh doanh đều đã đi vào nền nếp, các phòng ban đều đã mời người quản lý vô cùng chuyên nghiệp tới lo liệu. Cho dù có tình hình đột xuất xảy ra cũng có phương án ứng cứu dự phòng tương ứng. Có thể nói rằng, Hồ Ly chỉ cần để ý tài khoản của mình có chuyển tiền vào đúng kì hạn hay không là được, những việc khác không cần quan tâm.
Anh còn nán lại trang viên một lát làm gì, người ở đầu dây bên kia cơ bản đã đoán được.
“Không phải là cậu muốn báo thù cho thằng năm đấy chứ?” Người ở đầu dây bên kia hỏi thẳng.
Hồ Ly mặt sa sầm, mình có ý định đó cũng bị người ta đoán ra được.
“Mục Hán vẫn còn có tác dụng, cậu đừng làm bừa!” Người ở đầu dây bên kia vội vàng khuyên một câu.
“Đã chết rồi!” Hồ Ly nói dối không hề chớp mắt.
“Đừng đùa, mau xử lý ổn thỏa sự việc, sau đó thả người ra!” Người ở đầu dây bên kia dặn dò một câu sau đó ngắt máy.
Hồ Ly cầm điện thoại, đi vào mật thật, đi một vòng quanh Mục Hán, lại quan sát một lượt tường quanh mật thất.
Không có thiết bị giám sát, sao lại kiểm soát thời gian chuẩn vậy chứ? Mình vừa mới định ra tay với Mục Hán, điện thoại liền gọi tới, tiên tri cũng không lợi hại như vậy.
Hồ Ly liền bực bội đá ống thép dưới đất một cái, nhăn nhó nhìn Mục Hán.