Tha cho mày một lần, Hồ Ly lẩm bẩm một câu, giơ tay móc sau lưng ra một ống tròn màu bạc.
Hình dạng của ống có phần giống với ống tiêm không gắn mũi kim, đầu trước hơi nhỏ, chỉ to hơn đầu kim cỡ lớn một chút. Hồ Ly cầm ống, khẽ ấn mạnh, cắm lên đùi Mục Hán.
Mấy giây sau, Hồ Ly cất ống đi, lấy thiết bị to bằng bàn tay giống như một chiếc điện thoại ra, mở màn hình, trên màn hình hiển thị bốn chữ: Cài đặt thành công, có thể kích hoạt bất cứ lúc nào.
Nếu ông đây có quyền hạn thì đã kích hoạt từ lâu rồi, còn cần mày nhắc nhở? Hồ Ly làu bàu một câu.
Mười mấy phút sau, Hồ Ly lái một chiếc xe đưa Mục Hán vẫn còn chưa tỉnh dậy rời khỏi trang viên. Sau khi rời khỏi trang viên chừng năm sáu cây số, Hồ Ly liền kéo Mục Hán vẫn còn li bì ra khỏi xe, vứt bên lề đường.
Nhìn Mục Hán không mảnh vải che thân, khóe miệng Hồ Ly cười nhạt: “Mẹ kiếp, mày cứ đợi đấy, nếu ông đây tha cho mày, ông đây sẽ không mang họ Phương!”
Màn đêm vừa buông xuống, chuyến bay cất cánh từ Nam Thành hạ cánh an toàn xuống sân bay Kinh Thành. Mười mấy phút sau, Phương Minh Châu đỡ tay mẹ đi ra khỏi lối đi.
Thấy bóng hai mẹ con, chú Thành tới đón ra sức vẫy tay.
“Làm phiền chú Thành rồi!” Phương Minh Châu mỉm cười ngọt ngào.
“Tiểu thư khách sáo rồi!” Chú Thành trả lời một câu, ông không cần xách hành lý, vì phía sau Phương Minh Châu có hai thanh niên trẻ tuổi.
“Xe ở bên ngoài!” Chú Thành dẫn hàng người bước ra khỏi đại sảnh.
Nhìn màn đêm sáng rực ánh đèn chốn Kinh Thành, Phương Minh Châu ngồi trong xe lộ ra thần sắc trầm tư.
Ba làm việc ở Nam Thành đã năm năm, trước đây chưa từng nghe ba nói gì về việc thuyên chuyển công tác, đùng một cái, một lệnh điều chuyển thuyên chuyển công tác của ba về Kinh Thành.
Mặc dù Phương Minh Châu còn ít tuổi, bình thường không hỏi việc liên quan tới công việc của ba, cũng không hiểu chế độ nhân sự của cơ quan chính phủ, nhưng điều đó không có nghĩa cô không hiểu kiến thức thông thường.
Quan chức cấp bậc như ba cô, điều động từ nơi này tới nơi khác và nhận chức rất rắc rối và phức tạp. Ba cô từ khi nhận được tin tới lúc tới Kinh Thành nhận chức, xác nhận chức vụ công tác mới, trước sau chưa tới nửa tháng.
Cô đã hỏi ba nhưng bản thân ba cũng không biết tình hình cụ thể. Theo như cách nói của ba, đây là việc tốt. Quan chức thông thường muốn điều chuyển tới Kinh Thành, một là hạ thấp tiêu chuẩn, hoặc là sắp xếp vị trí không mấy quan trọng quá độ một thời gian. Nhưng những việc này không hề xảy ra với ba cô.
Nửa tháng trước ba cô đã về tới Kinh Thành, và cả gia đình đã quyết định đi cùng ba tới Kinh Thành. Nhưng vì mình chỉ còn gần một tháng nữa là thi đại học nên mới ở lại Nam Thành tham gia thi đại học. Mẹ đương nhiên cũng ở lại cùng mình.
Còn ông, cả ngày trồng hoa, cắt cỏ, tắm nắng. Hoặc đi du lịch, đối với ông mà nói Kinh Thành và Nam Thành không có gì khác biệt cả.
Mình rời khỏi Kinh Thành bao lâu rồi? Phương Minh Châu hồi tưởng lại, hình như là bốn năm, trước khi mình lên cấp ba một năm, ba mình được điều tới Nam Thành, mình không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo ba. Năm đó, nhìn bao nhiêu bạn học tốt, nghĩ rằng không biết bao lâu nữa mới có thể gặp mặt, Phương Minh Châu đã khóc rất nhiều.
Bây giờ cô đã lớn thêm mấy tuổi, đã hiểu chuyện hơn. Hơn nữa sau khi thi đại học, mọi người phân tán khắp nơi, điều này vốn dĩ cũng là việc rất bình thường.
Nghĩ tới bạn học, Phương Minh Châu lại nghĩ tới nam sinh có gương mặt cứng đơ nhưng chưa bao giờ biết tự ti.
Lâm Ngữ Đường, không biết bây giờ cậu đang ở đâu?
Chú Thành lái xe vừa chậm vừa êm, đợi sau khi tới nhà mời, ba đã đích thân nấu một mâm cơm đợi sẵn.
“Ông đâu rồi?” Không nhìn thấy bóng dáng Phương Thủ Vân đâu, Phương Minh Châu liền hỏi một câu.
“Ông đi gặp chiến hữu cũ rồi!” Phương Thành cười nói, “Ngày ngày bận hơn cả
ba, đi từ sáng sớm tới tối mịt vẫn không thấy về, có lúc thậm chí còn không về nhà!”
“Những chiến hữu của ba phần lớn đều ở Kinh Thành, lâu rồi không gặp chắc chắn có nhiều chuyện để nói!” Mẹ Phương Minh Châu tiếp lời nói.
“Con gọi điện cho ông nhé!” Phương Minh Châu lấy điện thoại ra nói.
Trong phòng làm việc ở căn cứ, Phương Thủ Vân liền giao chiếc máy tính cầm tay giống như máy tính bảng cho Tôn Hữu Chí.
“Bên trong là danh sách và thông tin hai tổ nhân viên tình báo, anh tốt nhất hãy ghi nhớ kĩ trong đầu!” Phương Thủ Vân nhìn Tôn Hữu Chí trịnh trọng nói.
Tôn Hữu Trí chấn động tới mức tâm trạng rối bời, nhưng sắc mặt không dám để lộ. Ông cuối cùng cũng biết nguyên nhân tại sao lãnh đạo đã nghỉ hưu năm năm rồi vẫn bị lãnh đạo cấp trên trọng dụng lại.
Thì ra lãnh đạo căn bản không thực sự nghỉ hưu. Cùng con trai Phương Thành tới Nam Thành dưỡng lão chẳng qua cũng chỉ là hỏa mù để người ngoài thấy mà thôi.
Phương Thủ Vân quyết định giao hai nhóm nhân viên tình báo cấp bậc bảo mật tương đối thấp cho Tôn Hữu Chí, hai nhóm còn lại quan trọng, ông sẽ đích thân phụ trách.
Cùng ngày ông liền đích thân tới cơ quan tối cao gặp mặt lãnh đạo, lãnh đạo thường ngày ôn hòa với ông, trò chuyện hiếm hoi lắm có phần trách móc. Mặc dù nói rất hàm súc nhưng Phương Thủ Vân có thể nghe ra được, lãnh đạo đang phê bình mình, cho rằng mình bình thường quá lạnh nhạt với các đồng chí.
Là như vậy sao? Sau khi rời khỏi cơ quan tối cao, Phương Thủ Vân vẫn suy nghĩ vấn đề này.
Vấn đề là nhiều năm qua, ông vẫn dùng thái đột như vậy để xử lý quan hệ giữa hai người.
Bất luận là mình đúng hay sai, lần này mình chỉ có thể phối hợp, nếu không nói không chừng, cuối cùng rất có khả năng sẽ là cục diện đường ai nấy đi.
Mình đúng là đã sơ sẩy! Phương Thủ Vân thầm than thở.
Hành động lần này quá quan trọng hơn nữa lại liên quan diện rộng, chỉ bất cẩn một chút cũng sẽ thua toàn bộ, ông không thể không thận trọng. Chỉ là nhân viên tình báo và đặc công bóng cần khởi động trong tay đã có hàng trăm người. Phương Thủ Vân cho dù cho rằng mình vẫn còn khỏe mạnh, cũng không thể tự đại tới mức cho rằng có thể chỉ huy nhiều đặc công như vậy phát huy tới mức tối đa tác dụng của bản thân trong một thời gian ngắn.
Điều Tôn Hữu Chí tới vốn dĩ cũng là nghĩ tới phương diện nay.
“Lãnh đạo, sau này tôi nên dùng cách gì để quản lý họ?” Tôn Hữu Chí ôm máy tính cầm tay giống như ôm một quả bom hẹn giờ sợ sệt hỏi một câu.
Phương Thủ Vân bừng tỉnh, trả lời thẳng thừng: “Đã giao cho anh rồi, anh cứ đi xử lý đi. Mỗi người đều có cách thức làm việc của mình, có suy nghĩ của mình. Anh hãy dùng cách mình cho là ổn để xử lý, không cần tới hỏi tôi!” Cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Tôi chỉ cần kết quả, không quan tâm quá trình!”
Tôn Hữu Chí đi theo ông hơn mười năm, cũng không khác nào ông đích thân chỉ dạy. Phong cách làm việc rất giống với ông, Phương Thủ Vân cũng muốn xem xem, Tôn Hữu Chí dùng cách nào để duy trì quan hệ với những người này.