Anh không liên hệ được với Mục Hán, chắc chắn là việc này có liên quan tới Lão Tam, nhưng Đỗ Tu Hải suy đoán rằng Hướng Đông Nam gần đây nhất định sẽ có hành động lớn, hơn nữa bản thân anh là người cung cấp tình báo quan trọng, chắc chắn sẽ bị giám sát trọng điểm. Không thấy Hướng Đông Nam khi đó có ý làm khó mình, thậm chí ông còn định đưa anh nhốt vào cục điều tra nội bộ vài ngày nên Đỗ Tu Hải không dám tới trang viên tìm Hồ Ly.
Nhưng Đỗ Tu Hải cho rằng Mục Hán và Hồ Ly không có dây dưa gì nên có lẽ Hồ Ly cũng sẽ không làm khó Mục Hán. Vậy nên anh cũng chẳng cho chuyện này là việc cấp bách.
Tuy cái thóp lớn nhất lúc này của anh chính là Mục Hán, nhưng Đỗ Tu Hải cho rằng Lão Tam có lẽ cũng sẽ chẳng có hứng lắm với những chuyện này. Kể cả Lão Tam có biết một vài giao dịch giữa anh và Mục Hán đi nữa thì cũng sẽ không đem những chuyện đó ra để uy hiếp anh đâu. Mục Hán rơi vào tay Lão Tam không khiến Đỗ Tu Hải lo lắng cho lắm.
Nghe điện thoại của Mục Hán, Đỗ Tu Hải vô thức quan sát tứ phía xung quanh. Đây là thói quen nghề nghiệp của anh, anh đang quan sát xem liệu có máy nghe lén hay ai theo dõi mình không.
Nếu Mục Hán còn chậm trễ vài phút thì kể cả có muốn liên hệ với anh cũng chẳng thể liên hệ được nữa. Một khi đã vào trong khu quản lý quân sự thì tất cả thiết bị truyền tin đều sẽ bị tạm thời tịch thu, đến lúc ra ngoài mới được hoàn trả lại.
Nghe thấy giọng nói của Đỗ Tu Hải, Mục Hán cảm thấy nghi hoặc, đồng thời cũng an tâm phần nào. Ít ra điều này chứng tỏ rằng Đỗ Tu Hải vẫn còn sống.
Ông ta không dám hỏi Đỗ Tu Hải lúc này đang ở đâu, cũng chẳng dám hỏi chuyện hôm qua rốt cuộc là thế nào. Mục Hán chỉ nói một lượt tình hình của mình lúc này với Đỗ Tu Hải, ông tin rằng nếu Đỗ Tu Hải tiện thì nhất định sẽ dặn dò ông.
Nghe thấy Mục Hán bị lột sạch đồ trần như nhộng rồi bị vứt ở trên đường quốc lộ, đôi lông mày của Đỗ Tu Hải bất giác chau lại. Anh cảm giác hình như Lão Tam đang cố ý làm nhục Mục Hán. Dựa theo sự hiểu biết của anh thì Mục Hán không thể nào có qua lại gì với Lão Tam được, hai người họ lại càng không thể nào phát sinh xung đột gì cả. Với tính cách của Lão Tam chắc sẽ không làm chuyện vô vị như vậy.
Ở trong chuyện này liệu có phải có gì đó mà anh không biết hay không? Đỗ Tu Hải nghi ngờ.
“Chuyện ngày hôm qua không có liên quan quá lớn tới anh đâu, anh không cần phải lo lắng, đối phương chỉ là đùa ác ý mà thôi.” Đỗ Tu Hải nói nhẹ như bẫng.
Bây giờ hai người họ đều đang dùng mạng tín hiệu dân dụng, mức an toàn rất thấp, Đỗ Tu Hải không thể nói gì với Mục Hán cả. Anh chỉ cần để Mục Hán biết được chuyện hôm qua là sự cố, không liên quan gì nhiều tới ông ta. Ngoài ra anh còn thông báo cho Mục Hán biết rằng bản thân lúc này rất an toàn. Anh cho Mục Hán biết hai thông tin này nhằm mục đích để Mục Hán biết nên phải làm thế nào, ít nhất là sẽ không vì không liên lạc được với anh mà sợ đến mức chuồn trước.
“Được, vậy lãnh đạo bận đi!” Mục Hán thở phào một hơi rồi cúp máy.
Cúp máy xong, Đỗ Tu Hải không vội lái xe mà chau mày như đang nghĩ gì đó.
Anh đang nghĩ mối liên hệ này giữa anh và Mục Hán có lẽ đã tới lúc phải cắt đứt rồi. Bởi Mục Hán đã bị cho vào tầm ngắm của Lý Tứ Hải. Thân phận thực sự của Mục Hán, rốt cuộc ông ta từng làm gì… những cái này anh kiên quyết không thể để Lý Tứ Hải điều tra ra được. Mục Hán mà chết thì anh cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Hôm nay Hướng Đông Nam gọi cho anh chắc chắn vẫn là việc có liên quan tới hành động được nhắc đến ngày hôm qua. Đỗ Tu Hải nhìn đồng hồ rồi không dám lỡ dở quá lâu, anh nổ máy lái về khu quản lý quân sự.
“Ký tên đi!” Hướng Đông Nam ngồi ở phía đối diện lấy ra một văn kiện bảo mật rồi đẩy tới trước mặt Đỗ Tu Hải. Thậm chí ông còn chẳng Để Đỗ Tu Hải cầm lên nhìn qua hay suy nghĩ nữa. Ông tin rằng Đỗ Tu Hải không ngốc như vậy, chắc chắn anh có thể lường được hậu quả nếu không ký văn kiện này.
Đỗ Tu Hải
nhìn lướt qua, nội dung văn kiện cũng chỉ là một vài quy định và điều lệ chứ không nhắc đến bất kỳ nội dung thực chất nào. Hơn nữa điều duy nhất khiến Đỗ Tu Hải chú ý là chỉ qua loa nhắc tới một biệt hiệu của hành động: Phu quét đường!
Quét đường của ai, rốt cuộc là định quét ai? Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Đỗ Tu Hải. Nhưng anh không thể hỏi và cũng không dám hỏi. Nếu anh hỏi thì cái đợi anh không chỉ là đơn giản như việc bị đưa vào cục điều tra nội bộ đâu.
Thậm chí Đỗ Tu Hải còn chẳng giở ra đọc cái văn kiện chỉ có vài trang mà trực tiếp giở tới trang cuối cùng ký tên của mình vào phần chữ ký.
Hướng Đông Nam hài lòng gật đầu rồi lấy lại văn kiện, ông bắt đầu bố trí nhiệm vụ cho Đỗ Tu Hải.
“Nhiệm vụ của cậu chính là nhất định phải thúc đẩy lần giao dịch này giữa Kim Bằng với “Đồng Đen”. Về việc này cậu có suy nghĩ gì không?” Hướng Đông Nam trực tiếp hỏi.
Tai mắt của Đỗ Tu Hải, nói chính xác hơn là đối tượng hợp tác của anh chính là thuộc tổ chức này. Tin tình báo mà anh nói với Hướng Đông Nam là có liên quan tới hành động giao dịch của Kim Bằng là thông qua tổ chức này mà có được.
Đỗ Tu Hải hơi chau mày lại, anh đang suy nghĩ về tính khả thi trong nhiệm vụ mà Hướng Đông Nam nói.
“Sao thế, khó à?” Hướng Đông Nam hỏi.
Đỗ Tu Hải không hề khẳng định mà cũng chẳng phủ định, anh trầm ngâm một lúc rồi nói với Hướng Đông Nam:
“Người phụ trách của tổ này thường xuyên giao dịch với tôi tên là Tiểu Điền, thân phận bên ngoài của anh ta là nhân viên ngoại giao của Liên Hợp Quốc ở Kinh Thành. Còn thực chất anh ta chủ yếu phụ trách thu thập tin tình báo thương nghiệp và dân sự có liên quan trong nước. Do thân phận bên ngoài của anh ta khá đặc biệt nên trước giờ không hề dính líu tới lĩnh vực chính trị và quân sự, đây cũng là lý do mà tôi có thể để mặc anh ta lâu như vậy…”
“Ý anh là anh ta sẽ không giao dịch với Kim Bằng!” Hướng Đông Nam chau mày hỏi.
“Đúng vậy!” Đỗ Tu Hải gật đầu nói: “Tin tình báo của anh ta tới từ bộ Quốc phòng trong nước nhưng Kim Bằng chỉ là thông báo một tiếng mang tính tượng trưng, nội dung có liên quan tới tài liệu này có thể tiết lộ cho bọn họ quá ít, bộ Quốc phòng không quá đặc biệt coi trọng. Vậy nên Tiểu Điền mới coi đây là con tốt giao dịch với tôi và nói cho tôi biết…”
Nếu tôi để Tiểu Điền đi giao dịch với Kim Bằng xong lại mua phần tài liệu này từ chỗ anh ta, nếu có thể lấy được tin tình báo khiến anh ta cảm thấy hứng thú thì chắc chắn Tiểu Điền sẽ đồng ý, nhưng nhất định anh ta sẽ không đích thân ra mặt bởi thân phận bên ngoài lúc này của anh ta có sự trợ giúp rất lớn với bộ Quốc phòng, vì vậy anh ta sẽ không mạo hiểm như vậy đâu. Đây cũng là nguyên nhân mà trước giờ anh ta không thu thập tin tình báo có liên quan tới mặt quân sự và chính trị. Có khả năng là anh ta sẽ thông qua bộ Quốc phòng để sắp xếp cho tổ chức khác giao dịch với Kim Bằng. Nhưng lãnh đạo à, vấn đề lớn nhất chính là bản tài liệu này quá quan trọng, cái giá mà Kim Bằng đưa ra chắc chắn không thấp, nhìn thấy nhiều tiền như vậy thì bộ Quốc phòng Nhật Bản cũng chẳng phải đồ ngốc, chắc chắn họ sẽ phán đoán ra được mức quan trọng của vật này. Nhỡ xảy ra sai sót, bản tài liệu này thực sự rơi vào tay người Nhật Bản thì làm thế nào?”
Quả thực Hướng Đông Nam vẫn chưa tìm hiểu điều này. Dựa theo suy nghĩ của ông thì chỉ cần hai bên tiến hành giao dịch trong nước thì ông sẽ có cách khống chế mọi thứ.
Kế hoạch của Hướng Đông Nam là để Đỗ Tu Hải ra mặt thương lượng với Tiểu Điền rồi bảo Tiểu Điền xuất hiện để giao dịch vớ Kim Bằng, nghĩ cách lấy được bản tài liệu này trước, nếu được thì thử xem có thể tóm lấy Kim Bằng hay không.