Điều này cũng có nghĩa là Phương Thủ Vân đã giao hết cho ông những tinh anh tình báo mà ông ấy vất vả bồi dưỡng suốt nhiều năm, Tôn Hữu Chí càng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng trong từ điển của quân nhân không có hai từ “không được”, được cũng phải xông lên, không được cũng phải xông lên, Tôn Hữu Chí thầm nghiến răng. Thay vì do dự không quyết, sợ này sợ nọ, không dám ra tay không dám nói cuối cùng khiến mọi việc rối mù, không bằng ngay từ đầu đã kiên quyết, tranh thủ làm tốt công việc.
Bất luận những điều Phương Thủ Vân nói là thật lòng hay giả ý, Tôn Hữu Chí cũng quyết định, ông sẽ quản lý hai nhóm người này theo suy nghĩ của mình.
“Vâng!” Tôn Hữu Chí đứng dậy, kính chào.
“Reng reng…” Điện thoại cá nhân của Phương Thủ Vân vang lên, ông nhìn số điện thoại là của Phương Minh Châu mới nhớ ra hôm nay là ngày Phương Minh Châu và con dâu trở về từ Nam Thành.
“Cậu tự nghiên cứu đi nhé, con bé nó giục rồi, tôi cũng phải về đây!” Phương Thủ Vân nói với Tôn Hữu Chí.
“Để tôi tiễn lãnh đạo!” Tôn Hữu Chí vội vàng nói.
“Không cần đâu, tôi tự về là được, anh làm việc đi!” Phương Thủ Vân xua tay, rời khỏi phòng làm việc, chỉ để lại một mình Tôn Hữu Chí nhíu mày trầm tư.
Sau khi Mục Hán tỉnh dậy thì phát hiện ra mình đang nằm trong bệnh viện, cảm thấy toàn thân lạnh toát, cúi đầu nhìn thì thấy trên người có đắp một chiếc chăn mỏng, bên dưới không hề mặc quần áo.
Ông ta suýt chút nữa kêu lên thất thanh, khi nhìn thấy tường trắng xung quanh và thiết bị ở đầu giường, ông ta mới nhận ra mình hiện đang nằm trong bệnh viện.
Màu trên tường đã ố vàng, chăn trên giường cũng đã rất cũ kỹ, hơn nữa còn bốc mùi ẩm mốc thoang thoảng. Tất cả những điều này nói lên rằng, quy mô của bệnh viện này không lớn, đẳng cấp không cao.
Mình không phải là đã bị tổ chức buôn bán nội tạng bắt cóc rồi đấy chứ?
Mục Hán không biết rốt cuộc đã xảy ra việc gì trong lòng lập tức hoảng hốt, ông ta cố kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, lớn tiếng gọi: “Có ai không, có ai không?”
“Gọi gì mà gọi!” Một giọng nói mất kiên nhẫn vọng vào từ bên ngoài, sau đó một y tá béo bước vào.
“Đây là đâu?” Mục Hán hốt hoảng hỏi một câu.
“Không nhìn thấy sao, còn ở đâu được chứ, bệnh viện!” Y tá bức xúc nói: “Tỉnh rồi thì tốt, mau gọi điện bảo người đưa tiền tới, anh vẫn còn nợ tiền thuốc đấy!”
“Vâng… được, được!” Vừa nghe nói mình đang ở bệnh viện, Mục Hán lập tức yên tâm hơn: “Quần áo của tôi đâu?”
Quay đầu nhìn xung quanh, không nhìn thấy quần áo của mình, cũng không nhìn thấy cặp của của mình, không điện thoại, lấy gì gọi điện?
“Còn quần áo?” Y tá phì cười, “Khi anh được đưa tới, người trần như nhộng vậy, trên người ngoài thịt ra thì chả còn gì cả…”
Mục Hán thầm giật mình, ông ta liền đứng dậy theo phản xạ, trần truồng đứng trên giường, vội vàng quan sát cơ thể mình.
“A… đồ dê xồm, anh làm gì vậy…” Y tá mặt đỏ bừng, quát lớn.
Mặc dù tối qua khi cứu chữa, Mục Hán cũng không mặc đồ, nhưng khi đó Mục Hán là bệnh nhân, trong lòng cô ta đã có chuẩn bị, không thể so sánh với lúc này.
Cũng may, không thiếu tay chân, không thiếu bộ phận nào cả, Mục Hán lập tức thở phào.
Đắp chăn lên người, Mục Hán mới bắt đầu hỏi y tá, sao mình lại tới đây?
Sau khi nghe y tá nói xong, Mục Hán vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi. Thì ra mình bị lột sạch đồ vứt bên lề đường, được một chiếc xe đi qua phát hiện đưa tới đây. Đây là một bệnh viện nhỏ ở ngoại ô, vừa hay nằm giữa nội thành và trang viên.
Sắc mặt Mục Hán biến đổi bất định, một hồi lâu sau ông ta mới nói với y tá: “Có thể cho tôi mượn một chiếc điện thoại không, tôi liên hệ với người nhà!”
Y tá béo vốn dĩ cũng có ý này, tối qua cô ta trực ban, người cứu ông ta đưa ông ta vào viện xong liền bỏ đi. Cô ta biết rõ trên người Mục Hán không có tiền, nhưng lại không
nhẫn tâm bỏ mặc Mục Hán, vì thế mới quyết định giữ Mục Hán lại. Hôm nay nếu như Mục Hán không thanh toán tiền thuốc, cô ta sẽ phải tự bù vào. Vì vậy cô ta cũng không về nhà, cứ thế đợi Mục Hán tỉnh lại.
Thấy Mục Hán có thể liên hệ với người nhà, sắc mặt y tá béo cuối cùng mới tốt hơn một chút. Đưa điện thoại của mình cho Mục Hán.
Mục Hán ngay lập tức liên hệ với công ty, gọi điện cho trợ lý của mình, bảo cô ta mang tiền tới ngay.
Sau khi gọi điện cho trợ lý, Mục Hán trầm ngâm vài giây, ngẩng đầu nói với y tá: “Cô có thể ra ngoài một lát để tôi gọi một cuộc điện thoại cá nhân không?”
“Nhìn bộ dạng của anh, không biết còn tưởng rằng anh là ông chủ lớn!” Y tá trợn ngược mắt, nhìn dáng vẻ lúc này của Mục Hán cũng không thể chạy đi đâu được liền lên tiếng mỉa mai sau đó ngoáy mông rời khỏi phòng bệnh.
Mục Hán gọi vào điện thoại cá nhân của Đỗ Tu Hải. Theo như tính cách thận trọng vốn có của Mục Hán và ước định giữa ông ta với Đỗ Tu Hải, nếu Mục Hán không có việc gì vô cùng khẩn cấp thì tuyệt đối không được dùng cách liên hệ trực tiếp này để liên hệ Đỗ Tu Hải. Nhưng việc này thực sự rất quái dị, Mục Hán đã không còn kiên nhẫn chờ đợi. Ông muốn làm rõ ngay lập tức rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Trong phòng riêng ở trang viên, ông có thể nhận ra, Đỗ Tu Hải có quen biết với nhân viên phục vụ xinh đẹp kia. Cũng không biết rốt cuộc cô ta và Đỗ Tu Hải có khúc mắc gì. Nhưng cô gái này dám ra tay với Đỗ Tu Hải thì chắc chắn không phải người thường. Muốn giết mình diệt khẩu cũng không phải là việc gì khó khăn, nhưng hiện giờ mình vẫn lành lặn, chỉ bị lột sạch đồ vứt ra ngoài đường, vậy còn Đỗ Tu Hải thì sao?
Ở một mức độ nào đó, Đỗ Tu Hải và ông ta đã là châu chấu cùng buộc chung trên một sợi dây, Đỗ Tu Hải xảy ra chuyện, ông ta cũng không thoát được.
Đỗ Tu Hải tự lái xe, mau chóng ra khỏi nội thành thì nghe thấy điện thoại cá nhân của mình đổ chuông, anh liền lái xe tạt vào lề đường, anh cầm điện thoại lên nhìn, là điện thoại ở Kinh Thành nhưng mình không biết số này.
Nếu là trước đây, Đỗ Tu Hải chắc chắn sẽ không nghe nhưng bây giờ là thời kì đặc biệt, anh không biết có phải là có người liên hệ với mình qua số điện thoại cá nhân hay không, vì thế sau khi suy nghĩ vài giây anh liền nghe điện thoại.
“Lãnh đạo…” Mục Hán hỏi dò một câu, ông không dám chắc Đỗ Tu Hải có phải đã bị kiểm soát hoặc là đã biến mất khỏi thế gian này rồi hay không.
Nghe thấy là Mục Hán, Đỗ Tu Hải trong lòng thở phào một hơi. Thằng ba khốn kiếp, cuối cùng cũng thả Mục Hán ra rồi, cũng không biết nhốt Mục Hán lâu vậy làm gì?
Đỗ Tu Hải vốn tưởng rằng mục tiêu của Lão Tam và Lão Tứ là mình, Mục Hán chẳng qua chỉ là bị mình liên lụy. Trước khi mình đi ra, Mục Hán đã được thả đi trước rồi.
Nhưng hôm qua sau khi rời khỏi chỗ Hướng Đông Nam, anh mới nhớ ra khi liên hệ với Mục Hán, điện thoại của Mục Hán không gọi được.