Đây là hệ thống kiểm chứng cơ thể người tiên tiến nhất hiện có trên thế giới. Bất luận một người có cải trang tốt thế nào đi nữa, đeo bao nhiều mặt nạ da, nhưng cuối cùng có một điểm tuyệt đối không thể ngụy trang, đó chính là xương trên người.
Kết quả đối chiếu có rất nhanh, khi nhìn thấy hình ảnh của người đàn ông ra khỏi tiệm cắt tóc ngồi taxi rời đi trùng khớp với tài xế taxi, Đỗ Tu Hải liền nở một nụ cười: Hồ ly cuối cùng cũng đã lộ đuôi.
Bên này Đỗ Tu Hải cũng không ngờ được rằng đối phương lại bại lộ nhanh như vậy, nhiệm vụ của mỗi giai đoạn đều hoàn thành quá dễ dàng, thậm chí khiến Đỗ Tu Hải cảm thấy không mấy chân thực.
“Theo dõi người này, tôi nghi ngờ anh ta vừa cải trang xong liền đi tới nơi an toàn ẩn náu ở nơi khác để truyền tình báo!” Đỗ Tu Hải trầm giọng nói.
Tài xế ngồi taxi đi tới gần một bệnh viện, sau khi xuống xe ở cổng bệnh viện, anh ta không đi vào trong mà là men theo tường bao ngoài bệnh viện, đi vào một con ngõ nhỏ.
Thời gian đã gần sáng, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng cửa, thỉnh thoảng cũng có một vài cửa hàng đang mở, nhìn từ ngoài vào trong, có thể thấy bên trong cửa hàng có bày đầy những thứ đồ kiểu vòng hoa người giấy. Nếu như nhát gan, e rằng sẽ quay đầu bỏ chạy.
Con phố này, có trên chín mươi phần trăm cửa tiệm kinh doanh đồ mai táng.
Tài xế cứ đi thẳng, đi tới cuối con đường, có một cánh cửa chống trộm đang khóa, tài xế mở cửa chống trộm ra, là một bậc thềm đi xuống. Men theo bậc thềm xuống tới tầng hầm, thông qua ánh đèn lờ mờ trên đỉnh có thể nhìn thấy một lối đi hẹp dài. Hai bên lối đi đều là những căn phòng nhỏ san sát, đáng tiếc vì nguyên nhân môi trường xung quanh, người thuê ở đây rất ít, phần lớn đều dùng làm nhà kho.
Tài xế đi theo con đường này vào trong, đi tới trước cửa gian phòng thứ hai đếm ngược ở cuối đường, anh ta lấy chìa khóa ra mở cửa.
Nếu như có người ngoài tới đây, thi thoảng sẽ ngửi thấy mùi thịt nướng thoang thoảng.
Phía sau hai dãy phòng cho thuê này chính là nhà xác và nhà hỏa thiêu của bệnh viện.
Đi vào căn phòng nhỏ, tài xế kiểm tra thiết bị cảnh báo, phát hiện toàn bộ đều bình thường, anh ta liền nhích giá hàng ra, cẩn thận lấy một tấm đá trên tường ra, sau đó chui vào trong.
Người từng làm việc ở bệnh viện hoặc ở nhà xác, ngay lập tức có thể thông qua môi trường xung quanh chỗ tài xế ở để suy đoán ra được, đây là một chiếc tủ cất xác, có điều ba tầng trên dưới đều đã được thông với nhau, giống như một căn phòng nhỏ.
Tài xế sờ soạng một lát trên bức tường thép không gỉ, mở một cánh cửa ra, để lộ một hệ thống thao tác máy tính cỡ nhỏ.
Chỉ không tới ba phút, tài xế liền truyền thông tin tình báo mà mình muốn gửi đi về tổng bộ quốc phòng.
Sau đó, tài xế nằm thẳng trên đáy tủ, lặng lẽ chờ đợi. Anh ta gửi đi yêu cầu khẩn cấp, nếu không có gì bất trắc, thời gian tổng bộ trả lời sẽ không quá lâu.
Sau chừng mười phút, màn hình máy tính hơi vụt sáng, tài xế lập tức xoay người, nhập mã chứng thực trong khung đối thoại của máy tính, khi nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện những con số và những kí hiệu loạn mã không có bất cứ quy luật nào, tài xế liền hài lòng gật đầu.
Anh ta gửi yêu cầu tới tổng bộ, là yêu cầu tình báo mà Tiểu Điền gửi cho anh ta và tiến hành giám định thân phận của Mục Hán. Câu trả lời của tổng bộ là: Mã hiệu thân phận của Mục Hán là thật, trực thuộc đặc công cục tình báo Mỹ ở Trung Hoa, và tình báo liên quan tới file số 13 mà Mục Hán cung cấp tương đối có giá trị, bộ quốc phòng yêu cầu tài xế bằng mọi giá nhất định phải lấy được tài liệu này.
Tài xế xóa bỏ toàn bộ vết tích trong tủ đựng xác, sau đó quay về lại theo đường cũ. Sau khi về tới nhà kho của tầng hầm, tài xế liền tìm một hộp đựng thuốc nhuộm tóc trong giá hàng, đi ra khỏi nhà kho dưới tầng hầm.
Đợi khi tài xế ôm hộp xuất hiện ở lối đi trước cổng khu dân cư, nhân viên đặc nhiệm ngồi trong xe liền ngay lập tức phát hiện ra anh ta. Sau đó hình ảnh tài xế đã cải trang chui vào tiệm cắt tóc liền được truyền trực tiếp tới màn hình thủy tinh thể trước mặt Đỗ Tu Hải.
Đỗ Tu Hải cười nhạt một tiếng. Anh đã thông qua dấu tích vừa rồi của tài xế suy đoán ra được vị trí đại khái của ngôi nhà an toàn phía sau bệnh viện mà anh ta ẩn náu. Tin rằng không bao lâu nữa, thậm chí không cần đợi tới khi trời sáng, anh sẽ có thể biết được tài xế vừa cải trang xong sẽ đi đâu, đi làm gì.
“Điều tra cả hai người làm việc ở công ty du lịch. Trong số họ chắc chắn có đồng bọn của tài xế taxi này!” Đỗ Tu Hải lại nói.
Nếu như không có manh mối, cơ quan an ninh chắc chắn sẽ không biết người nào có vấn đề, người nào là gián điệp. Nhân khẩu trong nước hơn một tỷ người, cơ quan an ninh không thể nào điều tra hết một lượt toàn bộ nhân khẩu, nhưng chỉ cần để họ phát hiện ra manh mối, nếu như người này có vấn đề, sớm muộn gì cũng để họ điều tra ra.
Gián điệp cũng không phải tự dưng mà xuất hiện, chỉ cần hắn hành động sẽ để lại vết tích.
Khi nhìn thấy kết quả điều tra trên màn hình máy tính, Đỗ Tu Hải không nhịn được cười nhạt, những tên khốn này thực sự không xem cơ quan an ninh quốc gia ra gì cả.
Tên này là người Kinh Thành, gia đình cũng tạm ổn, từ nhỏ tới lớn đểu học ở các trường học ở Kinh Thành, số lần ra nước ngoài không nhiều, phần lớn đều là đi học tập và du lịch do nội bộ công ty du lịch tổ chức.
Nhưng cô gái này không đơn giản, nếu không phải vì tối nay cần tìm ra cấp trên của Tiểu Điền nên theo
dõi tài xế, thì đúng là không thể nào phát hiện ra cô ta nhanh chóng tới vậy.
Hồ sơ lấy được theo thông tin hiện có của cô gái thì đích thực có người này, tên là Lưu Phương, người Đông Bắc. Từ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, năm thứ hai học ở Bắc Kinh, người thân duy nhất qua đời. Cũng may là cô gái học tập xuất sắc, dựa vào học bổng và làm thêm đã học xong đại học, sau đó làm việc ở công ty du lịch này, tới nay đã được ba năm.
Nhưng đáng tiếc, Lưu Phương này đã không còn là Lưu Phương trước đây, Lưu Phương hiện giờ thực ra là gián điệp Nhật Bản giả mạo.
Chức Vĩ, nữ, ba mươi hai tuổi, người Nhật Bản, vốn là nhân viên làm việc ở đại sứ quán Nhật Bản ở Kinh Thành, năm năm trước đã bị cơ quan an ninh quốc gia phát hiện có dấu hiệu hoạt động phạm tội gián điệp, sau khi bị bắt, vì tình tiết nhẹ, bị phán quyết một năm tù, sau khi hết hạn liền được đưa về nước, liệt vào danh sách đen cả đời không được quay lại.
Tại sao gián điệp Nhật Bản Chức Vĩ lại biến thành Lưu Phương, theo Đỗ Tu Hải thấy là có đến mấy chục cách. Cách hiệu quả và an toàn nhất là, Lưu Phương sớm đã nằm trong tầm mắt của tổ chức gián điệp, sau khi thân phận của Chức Vĩ ở trong nước bị bại lộ, bọn họ sẽ để Chức Vĩ thay đổi hình dạng, biến thành hình dáng của Lưu Phương, tiếp tục sinh sống ở trong nước, tiếp tục hoạt động gián điệp.
Muốn bồi dưỡng được một gián điệp quen thuộc với các phương diện và mắt xích trong nước, lại có kinh nghiệm phong phú là việc không hề dễ dàng, để tránh tổn thất, đối với cơ quan gián điệp đặc công nước ngoài mà nói, đây là cách an toàn và tiện lợi nhất.
Đỗ Tu Hải nghi ngờ, người thân duy nhất của Lưu Phương thật sự qua đời, rất có thể không phải là sự cố bất ngờ mà là do những người này cố tình mưu sát, chính là để mở đường cho kế hoạch Chức Vĩ mạo danh Lưu Phương.
“Cô gái này và Tiểu Điền giao cả cho anh!” Đỗ Tu Hải đứng dậy, liếc nhìn hình ảnh Chức Vĩ trên màn hình, lạnh lùng nói với Phùng Đào.
“Giao cho tôi?” Phùng Đào ngạc nhiên hỏi lại một câu, từ hôm nay trở đi, anh đã không còn là trợ lý của Đỗ Tu Hải nữa, mà là thành viên nhóm hành động đặc biệt do Đỗ Tu Hải trực tiếp lãnh đạo.
“Sao vậy, không tự tin?” Đỗ Tu Hải quay lại hỏi.
“…” Phùng Đào vừa định lên tiếng thì bất ngờ ý thức được rằng đây chính là cơ hội mà Đỗ Tu Hải dành cho anh.
Mặc dù không nói rõ nhưng từ những biểu hiện căng thẳng và phấn khích của Đỗ Tu Hải những ngày gần đây, Phùng Đào có thể đoán ra được rằng, nhiệm vụ Đỗ Tu Hải thực hiện lần này rất có thể không đơn giản.
Phùng Đào khôn ngoan không nói ra sự lo lắng của mình, mà một lần nữa xác nhận chi tiết nhiệm vụ, nhìn Đỗ Tu Hải hỏi: “Bí mật bắt giữ sao?”
“Không!” Đỗ Tu Hải kiên định nói: “Nếu bí mật bắt giữ sẽ khiến người sau lưng Tiểu Điền nghi ngờ!”
Phùng Đào há miệng nhưng không hề nói ra những điều đang nghĩ. Anh biết, Đỗ Tu Hải chắc chắn sẽ giao phó rõ ràng với mình.
“Yên tâm, tôi sẽ bố trí cho cậu, sẽ bố trí một cái túi cho bọn chúng, để bọn chúng tự chui vào!”
“Ngày mai tới tìm tôi, tôi nói cho cậu biết kế hoạch cụ thể!” Đỗ Tu Hải sắp ra khỏi cửa nói lại câu cuối cùng.
Mục Hán sau khi gặp Tiểu Điền liền giao thứ Đỗ Tu Hải giao cho ông ta cho Tiểu Điền. Nhìn người đàn ông vừa gầy vừa tinh tường đi vào thang máy, trong lòng Mục Hán thầm than thở một tiếng: Đỗ Tu Hải thông qua thứ này gài bẫy người Nhật Bản.
Nếu là trước đây, ông ta ít nhiều cũng sẽ nảy sinh hiếu kỳ, nhưng hôm nay, thực sự không có tâm trạng quan tâm tới những việc này.
Vừa bị người ta lột trần như nhộng vứt bên lề đường, mình thậm chí còn không biết đối phương là ai. Nếu đổi lại là người khác, nói thế nào đi nữa cũng phải làm rõ mọi chuyện. Nhưng Mục Hán không dám, vì Đỗ Tu Hải nói với ông ta rằng, bản thân anh ta cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Người khiến Đỗ Tu Hải phải ngậm bồ hòn làm ngọt, Mục Hán không dám đắc tội. Mục Hán nghi ngờ rằng người này rất có thể có quan hệ với ông chủ trang viên, nếu không ai có gan gây sự ở trang viên.
Trước đây Mục Hán chỉ mới nghe qua, trong lòng lại rất mong muốn có thể kết giao với các nhân vật lớn, khi gặp mặt ở trang viên, có ai là không ra vẻ khiêm tốn, nhún nhường, nếu như người đùa giỡn với mình không có liên quan gì với ông chủ trang viên, có đánh chết Mục Hán cũng không tin.
Còn một điều nữa, Mục Hán hai ngày nay lòng nóng như lửa đốt, thực sự không có sức lực dư thừa để đi điều tra và làm rõ sự việc lần này. Điều ông ta quan tâm hơn cả là đoàn thuyền bị hải tặc bắt giữ ở eo biển Malacca đi đâu rồi?
Eo biển Malacca nằm gần xích đạo, khí hậu nơi đó thuộc khí hậu rừng mưa nhiệt đới điển hình. Người tuy ngồi trong phòng làm việc nhưng cảm giác không khí hít vào trong phổi như thể có mùi gió biển ẩm ướt.