"Thì ra nhóm người này chính là do Vương Hưng Nghiệp giới thiệu, và trước đây nhóm phần tử này vẫn hoạt động trong biên giới Afghanistan, trang bị vũ khí và vật tư sử dụng nhiều năm qua phần lớn đều là do Vương Hưng Nghiệp cung cấp, mục đích của họ lần này là muốn hợp tác với các bộ lạc địa phương, tiến hành chế biến sâu đối với thuốc phiện, chứ không bán bán thành phẩm giống như cách xử lý của các bộ lạc trước đây!”
“Đồ ngu!” Lý Tứ Hải nghe tới đây bất ngờ chửi một câu!
Người đàn ông khẽ dừng lại một lát, thấy Lý Tứ Hải không có chỉ thị gì rõ ràng, tiếp tục nói: “Nhưng hai bên vẫn chưa thảo luận xong. Chúng tôi khi điều tra lai lịch phần tử vũ trang này, phát hiện ra đầu mục của nhóm phần tử vũ trang này lại là đồng hương của Vương Hưng Nghiệp!”
“Lại là người Tây Cương?” Lý Tứ Hải lại cười nhạt một tiếng.
“Đúng!” Người đàn ông nói, chỉ vào một tấm hình khác trên màn hình, “Mao La. Mục Khắc, tên gốc là A Mạn, người thành phố Ca, Tây Cương. Năm mười tám tuổi vượt biên ra nước ngoài, từng được huấn luyện trong tổ chức căn cứ Afghanistan, sau gia nhập tổ chức Đông Turkestan, may mắn trốn thoát trong một lần quân đội thực hiện hành động tiến công biên giới, sau gia nhập đội du kích Afghanistan, sau khi tự lập không ngừng phát triển lớn mạnh, trở thành tổ chức khủng bố có tên là Nhóm Thánh Chiến, có khoảng 1.500 người. Trước đây tổ chức này luôn hoạt động trong lãnh thổ Afghanistan, đây là lần đầu tiên chủ động tiếp cận biên giới nước ta!”
“Mục Khắc… Mục Khắc…” Lý Tứ Hải lặp đi lặp lại mấy lần sau đó mới liền hỏi: “Người này có quan hệ gì với Mục Hán?”
Mặc dù biết rằng tên của người Tây Cương có rất nhiều, không những họ, thậm chí tới tên cũng đều giống nhau, nhưng nghĩ tới cái tên Mục Khắc này, Lý Tứ Hải ngay lập tức liên hệ với Mục Hán.
Vô duyên vô cớ hỗ trợ không hoàn lại nhiều năm như vậy, với tính cách của Mục Hán, nếu như chỉ đơn thuần là vì A Mạn và Vương Hưng Nghiệp là đồng hương, hình như cũng không đúng.
Lần này tới người đàn ông phải kinh ngạc, nhưng đáng tiếc anh ta đeo mặt nạ, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh ta. Anh ta chỉ dừng lại hai ba giây sau đó dùng ngữ khí cảm thán nói tiếp: “Khi đó nhân viên tình báo của chúng tôi cũng có nghi ngờ như vậy, mặc dù cho rằng khả năng rất nhỏ bé nhưng nghĩ rằng dù sao cũng rảnh rỗi, vạn nhất đoán trúng thì sao. Kết quả là điều tra theo A Mạn, quả thực đã móc ra được gốc gác của Mục Hán.”
“Lãnh đạo, ngài nhìn xem!” Người đàn ông lại chỉ vào màn hình lớn, bên trên là hình chụp chung của hai cậu bé Tây Cương trẻ tuổi, màu nền của hình là hai màu đen trắng, nhìn đã khá lâu năm.
Hai cậu bé trên hình mặc dù nhìn còn rất trẻ trung non nớt, nhưng từ trong đôi mắt sắc bén đó có thể nhận thấy hai cậu bé này có sự hung hãn hoàn toàn không phù hợp với lứa tuổi.
“Thứ này tìm được trong nhà người thân ở quê của A Mạn, là hình chụp chung của A Mạn và em trai năm xưa. Sau này hai anh em cùng vượt biên. Khi đó A Mạn mười tám tuổi, em trai hắn Thổ Nhĩ Hồng mới mười lăm tuổi!”
“Mục Hán chính là Thổ Nhĩ Hồng?” Lý Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
“Đúng!” Người đàn ông đáp, “Cậu bé tên Thổ Nhĩ Hồng này mặc dù tướng mạo không có nét tương đồng với Mục Hán nhưng tỉ lệ xương mặt của họ hoàn toàn trùng khớp!”
Vậy thì không thoát được rồi, Lý Tứ Hải liền gật đầu. Một người cho dù phẫu thuật thẩm mỹ rất nhiều lần, sử dụng rất nhiều vật độn nhưng tuyệt đối không thể cải tạo xương của mình. Nếu như là như vậy thì không còn gọi là phẫu thuật thẩm mỹ nữa mà là chỉnh sửa tính mạng!”
Thật không ngờ, một cậu bé Tây Cương vượt biên trái phép, đợi tới khi quay trở về đã biến thân thành thương nhân buôn bán với nước ngoài mang huyết thống quý tộc nước Anh.
“Vậy các anh cho rằng, mức độ Đỗ Tu Hải tham gia trong này là bao nhiêu?” Lý Tứ Hải lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông trầm ngâm một lát, anh ta biết ý kiến của mình rất quan trọng, rất có thể vì một câu nói của mình mà kết
cục của Đỗ Tu Hải sẽ có sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục.
“Chúng tôi phân tích cho rằng, giai đoạn đầu khi mới hợp tác với Mục Hán, Đỗ Tu Hải không biết thân phận đặc công CIA và người Tây Cương của Mục Hán. Nhưng trong quá trình này, Đỗ Tu Hải chắc chắn có biết được. Chúng tôi đã điều tra được kể từ sau khi Mục Hán trở thành người cung cấp thông tin của Đỗ Tu Hải, liên hệ của hắn với CIA cơ bản thuộc vào trạng thái im lặng, và bản thân hắn cũng như tâm phúc số một Vương Hưng Nghiệp đều không có ghi nhận đi Mỹ.”
“Tôi không hỏi việc này!” Lý Tứ Hải lại lạnh lùng nói.
Người đàn ông trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lý Tứ Hải nói: “Vi phạm điều ước Liên Hợp Quốc phong tỏa vận chuyển hàng hóa thường lệ, Đỗ Tu Hải chắc chắn có tham gia, rất có thể có vị trí chủ đạo ở trong đó, còn buôn lậu vũ khí, có thể anh ta cũng biết nhưng anh ta không ngờ được rằng Mục Hán không hoàn toàn làm theo ý nguyện của anh ta, cung cấp những vũ khí này cho phần tử vũ trang chống Mỹ. Nếu như anh ta biết được rằng một bộ phận vũ khí này sẽ rơi vào tay thế lực khủng bố biên giới, anh ta sẽ là người đầu tiên không tha cho Mục Hán. Còn về ma túy, tôi cho rằng anh ta hoàn toàn không biết việc này, là Mục Hán âm thầm giờ trò!”
Lý Tứ Hải nghe xong không hề nói gì. Ông đang suy xét xem trong những việc này, Đỗ Tu Hải có phải là giống như người đàn ông này nói, do sơ suất để Mục Hán nắm bắt được sơ hở hay không. Có khi nào là Đỗ Tu Hải biết được trò của Mục Hán nhưng vẫn giả câm giả điếc, cố tình dung túng cho Mục Hán hay không.
Nhưng nghĩ lại, Lý Tứ Hải lại cảm thấy không thể nào. Từ khi Đỗ Tu Hải phụ trách công việc của khu vực Tây Á tới giờ, mọi thành tích làm ra đều được công nhận. Đặc biệt là việc chống lại các thế lực phản đối ở biên giới, Đỗ Tu Hải tuyệt đối có thể gọi là đã dốc toàn tâm toàn sức.
“Lập kế hoạch tác chiến, tiến hành càn quét nhóm Thánh Chiến và khu vực Tân Kim Tân Nguyệt, nhớ kĩ, kẻ có tên gọi Mục Khắc, cần bắt sống.” Lý Tứ Hải nhìn bức ảnh chụp chung của hai đứa trẻ Tây Cương trên màn hình, ánh mắt càng lúc càng trở nên sắc bén.
Người đàn ông trong lòng khẽ thở phào, anh ta biết rằng Lý Tứ Hải tạm thời tha cho Đỗ Tu Hải. Nếu như sau khi bắt được Mục Khắc, chứng minh rằng Đỗ Tu Hải có tham gia trong thế lực biên giới, tới khi đó trừng trị anh ta cũng không muộn.
“Vâng!” Người đàn ông cúi đầu đáp một tiếng.
Vì khu vực quanh tứ hợp viện không rộng rãi cho lắm, xe của Lý Hương Quân dừng hơi xa một chút. Cô bước ra khỏi tứ hợp viện, một tay bịt miệng không để mình khóc thành tiếng nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi, lăn theo gò má xuống áo.
Tư Hình đi sau lưng cô không xa, Tư Hình biết, lúc này Lý Hương Quân đang kích động, người khác nói gì cô ấy cũng không nghe lọt tai. Hơn nữa, hiện tại rõ ràng Lý Hương Quân biết rõ phía trước là ngõ cụt nhưng vẫn nhất định lao vào, phải khuyên thế nào chứ? Không thấy Lý Tứ Hải cũng hết cách rồi sao, chỉ có thể dùng thủ đoạn mạnh bạo thôi.
Xảy ra tai nạn, chiếc xe thể thao trước đây đã hỏng hẳn, Lý Hương Quân quyết định đổi xe mới, một chiếc Mercedes E Class nhập khẩu, vừa không làm mất thân phận, vừa không quá nổi trội.