Nhìn bộ dạng lúc này của Lý Hương Quân thì chắc chắn là không thể lái xe được nữa rồi, nếu không thì sẽ lại xảy ra tai nạn giống như lần trước. Vừa đi tới chỗ đỗ xe của chiếc xe con, Tư Hình liền giật lấy chìa khoá trong tay Lý Hương Quân.
Lúc này Lý Hương Quân tựa như một xác chết biết đi vậy. Cô đứng cạnh chiếc xe chỉ biết khóc lóc. Tư Hình nghĩ rằng nếu bây giờ xuất hiện kẻ xấu thì không biết liệu Lý Hương Quân có ý thức đề phòng hay không.
Ông cố nhét Lý Hương Quân vào trong xe còn mình ngồi vào ghế lái nhưng ông lại chẳng biết đi đâu nữa.
Ông nổ máy rồi quay đầu lại nhìn Lý Hương Quân ngồi ở băng ghế sau. Do dự một hồi, Tư Hình mới hỏi: “Ngày mai cháu phải đi rồi, chi bằng đi chào tên nhóc kia một tiếng!”
Nói xong, Tư Hình mới sực phản ứng lại. Ông hối hận đến mức hận một nỗi không thể tự tát mình mấy cái. Ông vừa làm thức tỉnh một con thỏ đang ngủ. Nếu Lý Hương Quân gặp được Tống Triều Dương thì nhỡ đâu nhất thời bốc đồng mà làm ra cái chuyện gì đó như là bỏ trốn thì ông nên ngăn chặn hay là không đây.
Tư Hình bị Lý Hương Quân ngồi ở băng ghế sau không ngừng khóc lóc khiến ông phải mủi lòng.
Năm đó khi ông bị người chú Hình Minh Viễn sắp xếp ở cạnh Lý Tứ Hải thì Lý Hương Quân vẫn chỉ là một tiểu a đầu thắt bím tóc. Có thể nói là Tư Hình tận mắt nhìn Lý Hương Quân khôn lớn trưởng thành.
Dường như Lý Hương Quân không nghe thấy câu nói này, hai mắt cô đờ đẫn vô hồn, biểu cảm trên khuôn mặt đờ đẫn. Nếu không phải là mặt mũi vẫn đang giàn giụa nước mặt khiến cô sụt sịt liên hồi thì Tư Hình còn tưởng là Lý Hương Quân đã khóc ngất đi rồi.
Nhưng từ tận đáy lòng thì Tư Hình vẫn cho rằng Lý Hương Quân đã làm sai rồi. Về tình về lý cô đều không nên nảy sinh cái thứ tình cảm như vậy với thằng ranh Tống Triều Dương.
Thấy Lý Hương Quân không phản ứng gì, Tư Hình thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông thả phanh ra, nổ máy. Vừa rẽ khỏi hai con phố thì bất thình lình nghe thấy Lý Hương Quân ngồi ở băng ghế sau nói: “Tới bệnh viện…” Nói xong, cô lại sụt sịt mấy tiếng.
Sắc mặt Tư Hình tối sầm lại, trong lòng ông tự trách mình lắm mồm. Ông đã có chủ ý rồi, sau khi tới bệnh viện, bất kể là Lý Hương Quân có đuổi ông đi như thế nào thì ông tuyệt đối cũng sẽ không đi khỏi đó.
Tống Triều Dương ở phòng bệnh riêng, điều kiện ở đó cực tốt, không thua kém gì khách sạn năm sao. Nghe thấy ở cửa có động tĩnh, Tống Triều Dương đang nhìn điện thoại trong tay vô thức ngẩng đầu lên. Cậu thấy Lý Hương Quân đi vào liền kinh ngạc hỏi: “Muộn như này rồi sao em lại tới đây?”
Đến khi Lý Hương Quân bước tới trước giường thì Tống Triều Dương mới phát hiện ra hai con mắt của Lý Hương Quân lại đã sưng húp lên.
“Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?” Tống Triều Dương đặt điện thoại xuống, cậu nhìn Lý Hương Quân hỏi.
Lý Hương Quân vốn dĩ đã tính kỹ rồi, sau khi gặp Tống Triều Dương cô nhất định phải kiềm chế được tâm trạng của mình, nhưng khi thật sự gặp được cậu thì nước mắt căn bản là chẳng để cô khống chế, nỗi ấm ức trong lòng cứ thế tuôn trào ra.
Tống Triều Dương vừa ngồi dậy thì Lý Hương Quân liền vùi đầu vào lòng cậu.
Gần một tuần trôi qua rồi, vết thương trước ngực cũng đã khô lại, hơn nữa thì Tống Triều Dương cũng vô thức có động tác đề phòng nên Lý Hương Quân không hề chạm vào vết thương của cậu.
Hai tay của Tống Triều Dương đang định đặt lên vai của Lý Hương Quân thì cậu vô thức cảm thấy có một bóng đen đang di chuyển trước cửa. Cậu ngước mắt lên nhìn thì thấy Tư Hình đang đứng dựa người vào cửa, ông lấy một điếu thuốc từ túi ra định đưa lên mồm hút. Trông thấy ánh mắt của cậu thì ông khẽ lắc đầu, ý bảo đừng để ý tới ông.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tống Triều Dương chẳng hiểu gì cả. Nếu nhà Lý Hương Quân xảy ra chyện gì thì Tư Hình chắc chắn sẽ không nhàn nhã như vậy.
Nghĩ lại, Tống Triều Dương liền hiểu ra ngay bộ dạng lúc này của Lý Hương Quân chắc chắn là có liên quan tới mình.
“Đừng khóc nữa, có chuyện gì thì cứ nói ra!” Tống Triều Dương đỡ Lý Hương Quân dậy.
“Em phải ra nước ngoài rồi, ngày mai sẽ đi!” Lý Hương Quân gắng sức dùng tay áo lau đi những giọt
nước mắt, trông dáng vẻ như hận một nỗi không thể lau rách da mặt mình vậy.
Nghe thấy câu này của Lý Hương Quân, trong lòng Tống Triều Dương bỗng giật thót, nhất định là Lý Tứ Hải đã biết được chuyện giữa cậu và Lý Hương Quân nên mới ép Lý Hương Quân phải ra nước ngoài.
Nếu đối mặt với những ông bố bà mẹ bình thường thì cô con gái có cá tính mạnh còn có thể đấu tranh được. Nhưng Lý Hương Quân chẳng có bất kỳ cách gì khi phải đối diện với Lý Tứ Hải.
Tống Triều Dương dùng ngón chân cũng đoán ra được chắc chắn là Lý Tứ Hải đã lấy sự an toàn của cậu để uy hiếp Lý Hương Quân.
Đối diện với tình hình này, Tống Triều Dương không những không cảm thấy hụt hẫng và tức giận mà ngược lại, cậu còn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày này nằm trong bệnh viện cậu vẫn luôn nghĩ nếu mình bị ông nội đưa đi thì Lý Hương Quân sẽ làm thế nào. Tuy Tống Triều Dương còn trẻ nhưng cậu chưa từng nghĩ sẽ không chịu trách nhiệm với những chuyện mình làm ra, mặc dù giữa cậu và Lý Hương Quân chỉ có tình cảm đơn thuần.
Cậu cũng từng nghĩ là nếu sau này không thể xuất hiện trong nước nữa thì khả năng cậu và Lý Hương Quân ở bên nhau về cơ bản chỉ là con số 0. Từ lý thuyết mà nói thì nếu đã không có kết quả gì thì thà cắt đứt nhân lúc còn sớm. Nhưng chuyện tình cảm không thể dùng đạo lý bình thường để đo lường được.
Hơn nữa cậu cũng đã quyết định rồi, nếu quả thực đến mức vạn bất đắc dĩ thì cậu chỉ đành thay tên đổi mặt lần nữa, nhưng không biết là tới lúc đó có qua mặt được Lý Tứ Hải hay không mà thôi.
“Không sao đâu, cứ coi như là đi cho khuây khoả, vừa hay có thể nghỉ ngơi một thời gian!” Tống Triều Dương cẩn thận dùng tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt Lý Hương Quân.
“Nhưng sau này biết làm thế nào...” Lý Hương Quân thất thần hỏi.
Trong lòng cô lúc này rối như tơ vò, căn bản là không biết nên làm thế nào mới có thể không đánh mất Tống Triều Dương. Nhưng nếu cô không nghe lời phụ thân thì chắc chắn Tống Triều Dương sẽ bị liên luỵ vì cô.
“Chuyện sau này ai mà nói trước được!” Tống Triều Dương nhìn Lý Hương Quân rồi ra sức gật đầu.
Không chỉ Lý Hương Quân mà Tư Hình đang đứng ở cửa trông có vẻ như đang nhìn ra bên ngoài huýt sáo nhưng thực chất đang vểnh tai lên nghe trộm cũng ngẩn ra.
Sao mà càng nghe càng cảm giác như là khẩu khí của tên nhóc này lớn đến nỗi có thể nuốt trời vậy?
Tư Hình thầm phỉ báng.
Tuy Lý Hương Quân nghe không hiểu ý Tống Triều Dương muốn nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được rất rõ sự kiên định và hàm ý trong đôi mắt của Tống Triều Dương. Cô rất muốn hỏi rõ ra rằng liệu có phải Tống Triều Dương đã có cách gì, hoặc giả là có dự định gì hay không. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tống Triều Dương khẽ lắc đầu.
Tống Triều Dương hơi nghiêng đầu, vừa hay khuôn mặt cậu bị Lý Hương Quân che khuất. Từ góc mà Tư Hình không thấy được, cậu khẽ mở miệng nói ba chữ không thành tiếng: Hãy tin anh!
Lý Hương Quân ngạc nhiên tới mức há hốc miệng, những giọt nước mắt vừa ngừng rơi nay lại tuôn trào.
Nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người họ, Tư Hình lập tức dấy lên nghi hoặc, ông tiến mấy bước vào sát giường, đến khi ông nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của hai người họ thì mới dừng lại.
“Đi đi, về sớm nghỉ ngơi, đừng làm lỡ việc ngày mai!” Tống Triều Dương khẽ siết lấy tay của Lý Hương Quân.