Thành viên nhóm thông tin thao tác chuột, toàn bộ hình ảnh của mọi màn hình nhỏ đều được mở lại. Phùng Đào quan sát màn hình, sau đó lại nói với trưởng nhóm thông tin: “Giảm tốc độ một nửa!”
Sức chú ý của Phùng Đào tập trung vào một người đàn ông bế trẻ nhỏ, anh cảm thấy vóc dáng có phần quen thuộc.
“Chú ý người đàn ông bế trẻ nhỏ này, nhìn có giống Tiểu Điền không?” Phùng Đào nói.
Vì thời gian có hạn, trong một thời gian ngắn không thể nào tiến hành so sánh chuyên sâu đối với mục tiêu, tác dụng của nhóm thông tin cũng chỉ là tạm thời phân biệt ra mục tiêu khả nghi, chứ không dám chắc một trăm phần trăm.
“Chắc là hắn, các nhóm chú ý, bám theo sát, đối phương rất có thể đã ngụy trang!” Phùng Đào lập tức ra lệnh.
Nhân viên đặc nhiệm bên ngoài lập tức làm theo mệnh lệnh của Phùng Đào, mau chóng di chuyển ra ngoài cửa nhà ga.
Người trên khu vực đợi dần dần tỏa đi, một cánh cửa bên cạnh lối ra mở ra, Tiểu Điền mặc trang phục nhân viên đường sắt ung dung đóng cửa lại, đi về phía trụ sở phố Văn Viễn theo một hướng khác.
…
Tô Nam trán đẫm mồ hôi, anh đang dùng kìm và móc đặc biệt để kéo từng chút một đồ trong két sắt ra, tiến triển không nhanh, còn cần vài phút nữa.
Lúc này, một chiếc taxi vừa chạy tới đầu phố Văn Viễn, đột nhiên một tiếng nổ vang lên, xe taxi nổ lốp.
“Mẹ kiếp, mới thay được mấy ngày!” Tài xế taxi nổi điên lên, xuống xe chạy lên đầu xe.
“Dừng lại ở đây đây!” Một người đàn ông cao lớn tráng kiện mặc một chiếc áo khoác ngắn, bước xuống khỏi taxi, tiện tay đưa một tờ tiền giấy mệnh giá một trăm tệ cho tài xế.
“Không cần trả lại!” Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác nói với tài xế một câu sau đó đi về phía tòa nhà.
Chỗ sáng đèn phía trước chính là văn phòng làm việc Liên Hợp Quốc trên phố Văn Viễn. Đi tới đây điện thoại không có tín hiệu, tâm trạng Tiểu Điền chùng xuống. Anh ta hi vọng mình vẫn còn kịp, chỉ cần tình báo trong két sắt vẫn còn, anh ta sẽ không có nguy hiểm gì cả.
...
Tô Nam lấy hết mọi thứ ra, sau đó bỏ toàn bộ đồ và đô la trong két sắt vào trong ba lô không thừa chút nào.
Nhân viên đặc nhiệm cải trang là kẻ say rượu ngồi ở lề đường cách tòa nhà chừng hơn mười mét, nhìn thấy Tiểu Điền đi tới, anh ta liền lảo đảo đứng dậy, người bốc mùi rượu nồng nặc, đi thẳng về phía Tiểu Điền.
“Mày, mày… đứng lại cho tao!” Gã say rượu quát Tiểu Điền một câu.
Tiểu Điền liếc mắt nhìn gã say rượu, khi vừa đi tới trước mặt gã say rượu, bất ngờ dùng động tác bắt tóm đánh ngã gã say rượu ra đất.
Gã say rượu còn không kịp kêu tiếng nào liền ngất xỉu.
Nhân viên đặc nhiệm chỉ vì muốn giữ chân Tiểu Điền, không thể để lộ bản thân, vì thế không hề có hành động phòng bị, mặc Tiểu Điền quật ngã. Trên người đau đớn vô cùng nhưng vẫn phải giả bộ ngất đi.
Lẽ nào đúng là một gã say rượu?
Tiểu Điền trong lòng ngờ vực nhưng vẫn không hề bỏ lỡ thời gian, vội vàng lao vào tòa nhà.
Cảnh vệ ngoài cửa chào Tiểu Điền, người trong phòng bảo vệ cũng gật đầu chào, Tiểu Điền mau chóng đi lên lầu.
Tô Nam khoác ba lô, bước ra khỏi phòng của Tiểu Điền. Khi anh ta đóng cửa lại, dưới chân bất ngờ vang lên tiếng cảnh báo.
Tên khốn này, ngoài cửa cũng có thiết bị cảnh báo áp lực hẹn giờ. Tố Nam chửi thầm một câu.
Phòng bảo vệ phát ra tiếng cảnh báo chói tai, tới Tiểu Điền vừa bước vào cửa cũng nghe thấy.
Tiểu Điền mau chóng chạy lên lầu, mấy cảnh vệ trong phòng bảo vệ cũng chạy theo sau, một tùy viên quân sự trong số đó có mang theo súng ngắn.
Tô Nam không có đường rút lui, anh là đặc công, nhưng không phải chiến thần, đặc biệt là đối phương cũng phải là kẻ đơn giản, là đặc công có súng.
Hết cách, Tố Nam mở lại cửa phòng Tiểu Điền, trốn vào trong và nhân tiện khóa ngược cửa lại.
Trong phòng của Tiểu Điền, có một cửa sổ duy nhất không bị khóa chặt, Tô Nam chuẩn bị nhảy xuống từ đây.
Tô Nam đẩy cửa sổ ra, ước chừng độ cao. Tòa nhà này được xây dựng từ thời dân quốc, chiều cao mỗi tầng trên bốn mét, Tô Nam tuy đứng trên cửa sổ của tầng ba nhưng tính toán theo chiều cao, anh tương đương với đứng ở tầng năm.
Đây là cách cuối cùng, Tô Nam liếc nhìn bồn hoa sát tòa nhà, tung người nhảy xuống.
Tô Nam sau khi chạm đất lập tức lăn người, giảm một phần lực rơi, nhưng cảm giác đau đớn ở chân nói cho anh biết,
xương chân đã gãy. Anh bất chấp đau đớn, nghiến răng lao ra ngoài cửa.
Chiến sỹ và cảnh vệ trực ban ngoài cửa đều chạy hết lên lầu, lúc này cửa trụ sở không có ai cả.
Tiểu Điền lấy chìa khóa mở cửa, đợi tới khi hắn ta xông tới bên cửa sổ, Tô Nam đã chạy tới cửa hoa viên, chỉ còn một bước nữa là ra khỏi sân.
Tiểu Điền giật lấy khẩu súng ngắn trong tay tùy viên quân sự, nhằm thẳng lưng Tô Nam bắn một phát súng.
Đạn bắn vào vai Tô Nam, dựa vào lực đẩy sau lưng, Tô Nam ngã ra khỏi cửa Đại sứ quán, ngất xỉu trên phố. Và lúc này, nhân viên tuần tra của đồn cảnh sát khu vực quản lý do nhóm đặc nhiệm cải trang vừa hay lái xe chuyên dụng dừng lại ở cửa trụ sở.
…
Trưởng nhóm các nhóm khác đều được cử đi xử lý nốt việc còn lại, Phùng Đào ngồi trong phòng họp dưới tầng hầm, suy nghĩ lại toàn bộ quá trình nhiệm vụ.
Hành động suýt chút nữa thất bại, nếu không phải là Tô Nam liều mình nhảy xuống khỏi tòa nhà với độ cao gần mười mét thì hành động lần này xem như thất bại.
Theo kế hoạch hành động, Tô Nam sau khi lấy được tình báo và ngụy trang thành hiện trường của một vụ trộm sau đó rời đi, sau khi anh ra khỏi trụ sở trên phố Văn Viên, vừa hay gặp được xe tuần tra của đồn cảnh sát đi qua đây.
Sau đó cảnh sát đồn cảnh sát do nhân viên nhóm đặc nhiệm đóng giả sẽ tham gia tìm kiếm, đương nhiên tình báo và đô la sẽ được tìm ra trong ba lô của Tô Nam. Như vậy sẽ có bằng chứng chứng minh Tiểu Điền hoạt động gián điệp.
Hết cách, Tố Nam mở lại cửa phòng Tiểu Điền, trốn vào trong và nhân tiện khóa ngược cửa lại.
Trong phòng của Tiểu Điền, có một cửa sổ duy nhất không bị khóa chặt, Tô Nam chuẩn bị nhảy xuống từ đây.
Tô Nam đẩy cửa sổ ra, ước chừng độ cao. Tòa nhà này được xây dựng từ thời dân quốc, chiều cao mỗi tầng trên bốn mét, Tô Nam tuy đứng trên cửa sổ của tầng ba nhưng tính toán theo chiều cao, anh tương đương với đứng ở tầng năm.
Nhưng bất luận là Đỗ Tu Hải hay Phùng Đào đều không ngờ được rằng, Tiểu Điền là khách mới chính của bữa tiệc lần này lại ra về khi bữa tiệc chiêu đãi chưa diễn ra được một nửa, và Tiểu Điền nằm trong sự giám sát trùng trùng vẫn có thể thoát khỏi rất nhiều con mắt theo dõi. Nếu như Tô Nam bị hắn và bảo vệ của văn phòng làm việc Liên Hợp Quốc bắt giữ trong trụ sở phố Văn Viễn, căn cứ theo các điều ước liên quan, việc thẩm vấn và khám xét Tô Nam sẽ do nhân viên bảo vệ của đất nước ngoại giao phụ trách chính, sau khi hoàn tất hàng loạt thủ tục phức tạp này mới giao cho cơ quan tư pháp của quốc gia sở tại.
Chỉ cần một phút, Tiểu Điền sẽ có thể hủy hoại chứng cứ, khiến toàn bộ kế hoạch thất bại, và sẽ dùng cách bí mật hơn để thao tác mạng lưới tình báo, thậm chí sẽ thay đổi toàn bộhệ thống mạng lưới.
Tô Nam mạo hiểm tính mạng, chạy ra khỏi trụ sở, chỉ cần ra khỏi cửa tòa nhà, xét về ranh giới khu vực hành chính, đây đã không thuộc khu vực ngoại giao nữa, lực lượng tư pháp bản địa có quyền quản lý toàn bộ.
Cho dù Tô Nam phạm tội, cũng chỉ cần giao cho cơ quan công an địa phương xử lý.
Hai giờ sau, căn cứ dự luật gián điệp quốc gia, quy định nhân viên gián điệp không được hưởng pháp luật ngoại giao bảo vệ, Phùng Đào dẫn theo hai nhân viên đặc nhiệm, tiến hành bắt giữ Tiểu Điền trong trụ sở phố Văn Viễn.