Ởtrong một ngọn núi không có người ở tại Tây Tạng ẩn giấu một căn cứ địa quân sự, lúc này Tư Hình mặc bộ đồ tác chiến đang đi xuống một công trình ngầm dưới lòng đất năm mét, ông chau mày nhìn màn hình LCD trên tường.
Trên màn hình là một bản đồ 3D, cũng chính là điểm đến của nhiệm vụ lần này.
Nơi này có một cái tên rất hay: Tân Kim Tân Nguyệt.
Trước đây Tư Hình đã tới cái căn cứ địa này rất nhiều lần rồi, nhưng lần này ông tham gia hành động trên danh nghĩa quan chỉ huy cao nhất của hành động này. Tư Hình cảm thấy khó hiểu, tại sao Lý Tứ Hải lại đột ngột yêu cầu bộ trưởng Hình tiến hành thanh trừng nơi này. Ông thấy cái phần tử vũ trang nhỏ bé ẩn nấp ở nơi này về cơ bản là không thể uy hiếp được tới quốc gia, hơn nữa thì trong nước cũng vẫn luôn coi nơi đây là mồi nhử.
Tư Hình đột xuất nhận được mệnh lệnh, khi đó ông vừa đưa Lý Hương Quân lên máy bay xong. Khoảnh khắc trước khi cô lên máy bay, Tư Hình lại hết lời khuyên nhủ Lý Hương Quân, bởi ông cảm thấy có những chuyện vẫn nên nhắc nhở cô. Nếu cô còn tiếp tục như vậy nữa thì chắc chắn sẽ hại tên nhóc trông còn xinh hơn cả con gái kia.
Ông vừa ra khỏi sân bay thì nhận được mệnh lệnh từ Lý Tứ Hải bảo ông đi tìm bộ trưởng Hình điểm danh. Kết quả là một tiếng sau thì ông đã ngồi trên máy bay quân sự bay tới đây. Từ lúc xuống máy bay tới giờ còn chưa đầy mười hai tiếng đồng hồ.
Đây là bộ chỉ huy tối cao của lần hành động này. Bộ trưởng Hình lần này không cần đích thân ra trận, bộ trưởng Hình phối hợp với bên quân đội bố trí cho ông đơn vị quân sự có kinh nghiệm phong phú nhất, có sức chiến đấu mạnh nhất ở biên cương, trong đó bao gồm cả hai chiếc trực thăng đời mới và một máy bay vận tải chuyên dụng để vận chuyển đội viên biệt kích.
Tư Hình cảm thấy đây đúng là dùng pháo lớn đập muỗi.
Thung lũng nằm ở phía Tây Nam của khu vực dài hẹp, từ vị trí địa lý thì sát với nước A, băng ở trên núi tuyết đã tan thành nước rồi thuận theo con sông chảy xuống dưới, con kênh được những người nông dân cải tạo và san lấp trong nhiều năm khiến nơi đây trở thành vùng đất màu mỡ nhất trong thung lũng.
Trước đây đất đai ở đây trồng những loại lương thực chịu lạnh, ví như là lúa mạch, nhưng hiện nay đất đai của cả thung lũng này nở đầy hoa anh túc.
Ở nơi tương đối bằng phẳng trên sườn dốc phía Nam của thung lũng, một số cửa động bị đào trên sườn núi, sau khi cổng động được nguỵ trang có thể qua mặt được sự trinh sát của máy bay không người lái quân sự. Tại vị trí vừa tiến vào trong cửa động là hai chiến sĩ quấn khăn trùm đầu cầm súng đứng gác.
Mao Lạp Mục Khắc ngồi khoanh chân trên chiếc thảm lông dày được làm thủ công, ông nhởn nhơ thưởng thức món cơm trộn. Đến ngay cả ông cũng chẳng nhớ được là đã bao lâu rồi mình không ăn món ăn đậm đà bản sắc quê hương này rồi.
Ông ta có một bộ râu dài rậm nhưng khuôn mặt thì lại giống với người phương Đông hơn, hơn nữa thì màu mắt cũng là màu đen.
Đây là cái mà ông căm ghét nhất bởi ông không phải là người bản địa. Ông tới từ khu vực phía Tây của Trung Quốc, tại thành phố Ca ở Tây Cương ông có một cái tên rất phổ thông: A Mạn.
Ông đã rời khỏi cố hương nhiều năm rồi, đến ngay bản thân ông ta thậm chí còn quên luôn cả tên thật của mình.
“Thủ lĩnh, ngài nên tiếp nhận ý kiến của tôi, để chiến sĩ của chúng tôi đảm nhiệm phòng vệ. Hãy bảo con dân của ngài quay về căn nhà ấm áp đi!”
Mao Lạp vừa ăn vừa đưa ra kiến nghị với thủ lĩnh bộ tộc đang ngồi trên vị trí thủ lĩnh.
“Mao Lạp à, ngài là khách của tôi, chiến sĩ của ngài cũng vậy. Có câu tục ngữ nói rằng ‘khách đến mời uống rượu ngon’, kiến nghị của ngài không cần thiết đâu!” Thủ lĩnh mỉm cười trả lời khách, hơn nữa thì trong câu nói của ông còn có ẩn ý.
Cái đám lưu vong này đã tới thung lũng hơn ba tháng nay rồi, bọn chúng không chỉ tự dựng lều trướng lên mà còn cướp cả nhà của nông dân, thậm chí còn yêu cầu vào ở trong thành luỹ. Thủ lĩnh lo rằng đám ác ôn này nhân lúc ông ngủ sẽ chặt đầu ông xuống mất.
Thủ lĩnh đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu đám khốn kiếp này còn được đà lấn tới thì ông ắt sẽ đập ngay rượu ngon, đổi thành súng săn.
“Chiến sĩ của tôi đều được huấn luyện tinh nhuệ, hơn nữa còn từng trải qua hàng trăm trận chiến. Chiến sĩ của ngài chưa từng được huấn luyện, nếu bị tổ chức khác tấn công thì ngài sẽ chẳng có
bất kỳ phần thắng nào cả!” Mao Lạp nghiêm túc nói.
“Mao Lạp à, ngài không cần phải lo, tôi có được sự ủng hộ từ rất nhiều bạn bè, đội du kích ở gần đây sẽ không dám tấn công vào nơi này đâu!” Thủ lĩnh tự tin nói, hơn nữa trong lời nói của ông ta còn có sự đe doạ.
Đây cũng là sự thật. Cái nơi như thế ngoại đào viên này ở gần nước A loạn lạc như vậy, sao có thể không ai để ý tới cơ chứ. Chỉ có điều là kẻ dám thò tay ra đều bị bộ lạc lấy đi tính mạng.
Mao Lạp trông vô cùng nghiêm túc nhìn thủ lĩnh, chậm rãi nở nụ cười.
Nếu không phải vẫn chưa nắm được vị trí của căn cứ địa ngầm thì ngay bây giờ tôi đã đưa ngài đi tiếp nhận phán xử của thánh Allah rồi, đồ ngu!
Mao Lạp ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng lại thầm chửi rủa.
Bữa tiệc tối kết thúc rất muộn, Mao Lạp từ biệt chủ nhân xong liền đi ra khỏi sơn động. Ông nhìn cánh đồng hoa anh túc đẹp đẽ trên mảnh đất cách mình không xa, cảm thấy vô cùng khấp khởi, huyết thanh của những thứ này hoàn toàn có thể tiến hành chế biến sâu để trở thành một thứ có chất lượng tuyệt vời hơn, từ đó có thể đổi lại được tiền bạc và vũ khí cấp thiết.
Nhưng thủ lĩnh đứng đầu bộ lạc hiện nay không hiểu kỹ thuật và cũng không muốn hợp tác, nên Mao Lạp quyết định đuổi bộ lạc đi để tự mình chế ngự nơi này.
Thủ lĩnh đã chuẩn bị sẵn rồi, nếu đám khốn kiếp này còn được đà lấn tới thì ông ắt sẽ đập ngay rượu ngon, đổi thành súng săn.
“Chiến sĩ của tôi đều được huấn luyện tinh nhuệ, hơn nữa còn từng trải qua hàng trăm trận chiến. Chiến sĩ của ngài chưa từng được huấn luyện, nếu bị tổ chức khác tấn công thì ngài sẽ chẳng có bất kỳ phần thắng nào cả!” Mao Lạp nghiêm túc nói.
Mấy năm nay, Mao Lạp vẫn luôn hoạt động ở biên giới nước A, bởi ông có sự tài trợ ngầm của Mục Hán nên thế lực càng lúc càng lớn mạnh. Nhưng tiếc thay dưới sự ủng hộ của Mỹ và các thế lực khác, lực lượng vũ trang chính phủ còn phát triển nhanh hơn cả đội du kích của họ. Vậy nên Mao Lạp gấp rút cần một nơi an toàn để làm căn cứ địa hậu phương.
Nơi đây thuộc biên giới nước A, lại ráp gianh với ba nước khác. Chỉ cần bản thân ông âm thầm phát tài thì nước Mỹ sẽ vì cảnh giác với dư luận mà có lẽ sẽ không tấn công tới đây.
Máy bay chiến đấu của không quân chính phủ Pakistan ở miền Nam cũng sẽ không mạo hiểm nguy cơ nảy sinh xung đột với Mỹ mà tấn công nơi này. Takistan ở xa hơn lại càng yếu, họ cũng chẳng nhất thiết phải gây sự với bộ tộc vũ trang nơi đây.
Trong nước bình thường cũng sẽ không chủ động bước vào cuộc chiến ngoài lãnh thổ bởi sẽ bị người khác nói vào nói ra.
Trong mắt Mao Lạp, nơi đây chính là thiên đường, là thiên đường thực sự.
Nhưng Mao Lạp chưa từng nghĩ rằng tại sao lúc trước cũng có vô số lực lượng vũ trang ngoại lai từng muốn chiếm cứ nơi này nhưng cuối cùng đều bị thanh trừng?
Mộng tưởng bản thân sau khi thâu tóm được nơi này, những bao hàng bột trắng khổng lồ sẽ khiến ông ta đổi lại được vô số tiền bạc và vũ khí, Mao Lạp hài lòng chấm dứt thị sát rồi bước về nơi ở của mình.
Mao Lạp không ở cùng thủ lĩnh và cũng chẳng đào một cái sơn động giống như thủ lĩnh bộ lạc, ngược lại ông ta còn ở cùng với người dân ở đây.
Đây là một bản năng sinh tồn, hoặc giả có thể nói là kinh nghiệm lưu vong nhiều năm của ông.
Trên con dốc thoai thoải cạnh thung lũng, có một toà nhà vừa cũ nát vừa đơn sơ, sơn dân của bộ lạc ở tại nơi này. Mao Lạp mỗi ngày lại đổi một căn phòng khác nhau. Dĩ nhiên là ông ta trực tiếp đuổi chủ nhà ra ngoài còn mình thì vào trong ở. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm mách bảo với ông rằng sống chung với dân thường là an toàn nhất.