Theo như suy nghĩ của Lý Tam Giang, Tống Triều Dương có thân phận là cháu nội của Tống Trường Sinh vẫn rất có trọng lượng. Nếu như có một ngày thực sự nên đôi với Lý Tương Tư, ông cũng không định phản đối.
Có tầng quan hệ này, đối với Lý Quán Kiệt mà nói thực ra là nguồn trợ lực rất lớn.
Còn Lý Hương Quân và Tống Triều Dương nếu thật sự xảy ra chuyện gì, ở một ý nghĩa nào đó, điều đó không khác nào loạn luân.
Đáng tiếc, Lý Tứ Hải phát hiện ra quá sớm, giữa hai người không kịp xảy ra chuyện gì cả.
Việc Lý Tứ Hải thẹn quá hóa giận xúi bẩy Mục Hán dạy bảo Tống Triều Dương, là Lý Tứ Hải thông qua kênh thông tin khác bố trí, Lý Tam Giang không biết. Nếu không, lần đó khi Đầu Trọc sắp xếp Lạc Đà trêu ghẹo Lý Tương Tư để kéo dài thời gian, nhân cơ hội đó bắt cóc Tống Triều Dương, Lý Tam Giang cũng đã không lo lắng như vậy.
Hiện giờ Hứa Tất Thành vẫn chưa hoàn toàn thoát ly hẳn khỏi vụ án bắt cóc của Tống Triều Dương.
Lý Tam Giang cầm bút, dùng chữ số và chữ cái thay thế để viết hết cái tên này tới cái tên khác, tưởng tượng ra bất cứ một mối quan hệ nào có khả năng trong đó, phân biệt lặp đi lặp lại trong đầu.
…
Trong tầng hầm của tứ hợp viện, Lý Tứ Hải cũng đang làm việc tương tự, chỉ có điều ông không dùng cách nguyên thủy như Lý Tam Giang, vì tình báo ông nắm bắt được nhiều hơn Lý Tam Giang nhiều.
Trong phòng làm việc này, chỉ có ba người là Lý Tứ Hải, Hình Minh Viễn và Quan Thành Quân.
Khi Lý Tứ Hải dùng chìa khóa mật mã quyền hạn của mình cũng không thể đọc được hồ sơ của Tiểu Điền, Lý Tứ Hải ngay lập tức dùng điện thoại một chiều thông báo cho Hình Minh Viễn.
Hình Minh Viễn cũng không hề biết chuyện này.
Quan Thành Quân từ trước tới giờ chưa từng thấy Lý Tứ Hải kinh ngạc như vậy, khoảnh khắc đó, Lý Tứ Hải giống như bị đông cứng lại, tay cầm điện thoại, cả người cứng đờ tại chỗ.
Quan Thành Quân cũng xem là lực lượng trung gian trong cơ quan an ninh, ông đương nhiên biết được điều này có nghĩa là gì.
Đỗ Tu Hải là đặc công tinh anh trong cơ quan an ninh, nội dung nhiệm vụ chấp hành cụ thể, Hình Minh Viễn thân là Bộ trưởng trong thời gian ngắn không biết được ngay, tình trạng này có thể hiểu được. Vì có một số nhiệm vụ có biến số tại hiện trường quá lớn, không ai dám chắc hướng đi cụ thể sẽ nằm trong tầm kiểm soát của mình, cũng có thể là tình hình đột xuất xảy ra, không kịp báo cáo.
Nhưng đã gần một tuần từ khi Mục Hán khởi động mật mã đặc công CIA gửi tình báo cho Tiểu Điền, căn bản không tồn tại khả năng không kịp báo cáo.
Hơn nữa căn cứ theo lời khai của Mục Hán, hành động lần này rõ ràng đã được lên kế hoạch từ trước. Nếu như là nhiệm vụ cấp bậc quá thấp, chắc chắn sẽ không cần báo cáo tới chỗ của Hình Minh Viễn. Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là dùng quyền hạn của Hình Minh Viễn cũng không có quyền đọc hồ sơ liên quan tới hành động này.
Trong thời gian Lý Tứ Hải cầm quyền cơ quan an ninh, chưa bao giờ xảy ra việc thế này.
Lần hành động này rốt cuộc là do ai làm chủ đạo, Đỗ Tu Hải nghe lệnh của ai?
Nếu như kế hoạch hành động Đỗ Tu Hải tham gia có cấp bậc cao như vậy, thì tại sao Đỗ Tu Hải đã bị bắt hơn sáu tiếng rồi vẫn không có người hỏi tới.
Nhân viên chủ yếu tham gia vào hành động cấp cao, đừng nói mất liên lạc sáu tiếng đồng hồ, quá sáu phút không trả lời, bộ chỉ huy của hành động sẽ khởi động phương án ứng cứu dự phòng.
“Đích thân hỏi Đỗ Tu Hải không phải sẽ rõ sao?” Bộ trưởng Hình nhìn Lý Tứ Hải nói.
Lý Tứ Hải không trả lời mà ngẩng đầu lên nhìn Quan Thành Quân.
Phản ứng đầu tiên của Quan Thành Quân là không thích hợp. Hiện giờ vụ án của Đỗ Tu Hải vẫn chưa điều tra rõ ràng, mặc dù có thể căn cứ lời khai của Mục Hán và Mục Khắc có thể chứng minh Đỗ Tu Hải không tham gia vào trong vụ án buôn bán ma túy và buôn lậu vũ khí của Mục Hán, nhưng phần lớn các mắt xích của tuyến đường biển này đều là do Đỗ Tu Hải lo liệu giúp Mục Hán.
Nếu như không có Đỗ Tu Hải thao tác, hàng cấm của Mục Hán sẽ không thể nào vận chuyển được tới những quốc gia này.
Giống như bất luận là ma túy hay buôn lậu vũ khí, cho dù biến thành vật tư bình thường, đi tới những quốc gia này đều có điều lệnh cấm liên quan. Việc Đỗ Tu Hải dùng chức vụ để tạo điều kiện cho Mục Hán cũng là phạm tội.
Hiện giờ nếu như hỏi Đỗ Tu
Hải thông tin liên quan tới lần hành động này, Đỗ Tu Hải có nói ra hay không?
Suy đoán của Quan Thành Quân là Đỗ Tu Hải trăm phần trăm không nói, lợi dụng chức vụ để phạm tội, chỉ tiến hành hoạt động thương mại, và Đỗ Tu Hải không tiến hành phạm tội tình báo thông tin chức vụ, tội danh không quá nặng. Nếu như căn cứ theo những gì Mục Hán nói, mục đích sau cùng khiến Đỗ Tu Hải thực hiện những hoạt động thương mại này chủ yếu vẫn là để nhận được tình báo, như vậy tội danh của anh ta lại càng nhỏ.
Nhưng đến cả Bộ trưởng Hình cũng không có quyền xem kế hoạch hành động, cấp bậc này cao tới mức nào? Bất luận là Đỗ Tu Hải có biết hay không, chỉ cần dám nói ra, bất luận đối tượng là ai, cuối cùng Đỗ Tu Hải đều không tránh được tội danh tiết lộ bí mật.
Hơn nữa vạn nhất Đỗ Tu Hải nhân cơ hội này yêu cầu liên hệ với bên ngoài, yêu cầu quyền hạn, vậy thì rốt cuộc là đồng ý hay không đồng ý. Nếu đồng ý, Quan Thành Quân dám chắc đến tám chín phần là Đỗ Tu Hải sẽ được thả ra.
Vì so với hành động cấp bậc này, tội trạng Đỗ Tu Hải phạm phải hiện tại có thể tạm thời gác lại, đợi sau khi hành động kết thúc sẽ tính tiếp.
Quan Thành Quân suy nghĩ những vấn đề này trong đầu, ông không phát hiện ra, Bộ trưởng Hình cũng đang chú ý tới Lý Tứ Hải hình như đang trưng cầu ý kiến của ông, ánh mắt cũng nhìn qua ông.
Sau khi ông phát hiện ra lập tức bừng tỉnh, hắng giọng, lần lượt nói với hai lãnh đạo: “Tôi cho rằng tạm thời chưa hỏi thì hơn, đợi anh ta tự nói ra.”
Lý Tứ Hải có phần trầm ngâm, khẽ gật đầu.
…
Gần đây, dưới sự hợp tác của Cục Tám và quân khu Tây Cương, đã đập tan một tổ chức khủng bố trường kỳ hoạt động trong biên giới các nước Ả Rập, thời gian gần đây di chuyển tới biên giới thành phố Ca ở Tây Cương của nước ta, mưu đồ xâm nhập vào trong nước.
Đây là một dòng thông tin nhận được trên thiết bị liên hệ đặc biệt của nhân viên cao cấp trong nội bộ. Khi Hướng Đông Nam nhìn thấy dòng tin này liền nhíu chặt mày.
“Anh có nhận được thông báo hành động nào liên quan không?” Hướng Đông Nam nói với thư ký Hầu.
“Không, không có thông báo dưới bất kỳ hình thức nào cả!” Thư ký Hầu nói chắc nịch. Anh cũng cảm thấy có chút kì lạ, thông thường những hành động quân sự ở biên giới hoặc ngoài biên giới như thế này, cơ quan liên quan chắc chắn sẽ thông báo cho các lãnh đạo ở cấp bậc nhất định trong ngành, cấp bậc như Hướng Đông Nam chắc chắn không thể bỏ sót, trừ khi hành động lần này nhằm vào nhân viên nội bộ.
Nghĩ tới đây, thư ký Hầu lập tức giật mình, sau khi do dự một lát, anh quyết định nói suy đoán trong lòng mình với Hướng Đông Nam. Vì nhắc nhở lãnh đạo những vấn đề thiếu sót cần bổ sung cũng chính là chức trách của anh. Còn sau khi nói ra lãnh đạo phán đoán ra sao, trong lòng Hướng Đông Nam chắc sẽ có suy nghĩ của mình.
“Có khi nào liên quan tới nhân viên nội bộ của chúng ta không?” Thư ký Hầu khẽ nói.
Câu nói này khiến Hướng Đông Nam nhướng mày, nghĩ tới biên giới Tây Cương, ông liền nhớ tới Đỗ Tu Hải, vùng đó chính là khu vực Đỗ Tu Hải phụ trách.
Hướng Đông Nam cầm điện thoại bảo mật trên bàn, gọi vào số điện thoại vệ tinh của Đỗ Tu Hải, điện thoại liên tục đổ chuông nhưng không ai nghe máy.
Sao vậy? Hướng Đông Nam càng nhíu mày chặt hơn, không phải là thiết bị liên lạc đặc biệt của mọi nhân viên trong cơ quan tình báo đặc biệt đều không được tắt máy sao. Lần trước Đỗ Tu Hải đã tắt một lần, suýt chút nữa bị kỉ luật.
“Đi tìm xem Đỗ Tu Hải hiện đang ở đâu?” Hướng Đông Nam sa sầm mặt nói.
“Vâng!” Thư ký Hầu đáp một tiếng, quay người rời khỏi văn phòng làm việc.