Một giờ sau, thư ký Hầu liền có câu trả lời: Đỗ Tu Hải đã mất tích! Đồng thời mất tích còn có Mục Hán.
Thứ ký Hầu rất nghi ngờ, hiện tại không tìm được hai người này, rất có thể có liên quan tới thông báo lần này của nội bộ cơ quan an ninh. Nhưng với quyền hạn của thư ký Hầu, anh không có cách nào để đọc hồ sơ và tài liệu liên quan.
Thông tin phản hồi về chỗ Hướng Đông Nam, Hướng Đông Nam dứt khoát sử dụng quyền hành của mình để điều tra.
Kết quả có chút nằm ngoài dự tính của Hướng Đông Nam: Đỗ Tu Hải đúng là đã bị cơ quan nội bộ dẫn đi, nguyên nhân là vì Mục Hán liên lụy tới Đỗ Tu Hải.
Xem nội dung hiển thị trong hồ sơ, Hướng Đông Nam cũng không biết mình nên giận hay nên cười.
Người cung cấp thông tin hàng đầu trong tay Đỗ Tu Hải chính là Mục Hán đã lợi dụng quan hệ của Đỗ Tu Hải để buôn lậu vũ khí và ma túy tới khu vực Trung Đông và Tây Á, Đỗ Tu Hải từ đầu chí cuối đều không biết gì?
Đỗ Tu Hải làm nghề gì chứ?
Hoặc là Đỗ Tu Hải biết rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ?
Quan Thành Quân đã căn cứ theo lời khai của Mục Hán, biết được rằng Đỗ Tu Hải thông qua Mục Hán kiếm được không ít tiền. Nhưng tới thời điểm hiện tại vẫn chưa điều tra ra được tung tích cụ thể của món tiền này.
Mặc dù hiện giờ không điều tra ra được Đỗ Tu Hải giấu tiền ở đâu, nhưng Quan Thành Quân và Lý Tứ Hải đều tin chắc rằng, Mục Hán không nói dối trong việc này.
Cách thăm dò nói dối công nghệ cao không phải là không có chút tác dụng nào. Và bất luận là Mục Hán hay Mục Khắc đều không phải là những nhân vật có ý chí bất khuất.
Đối với cấp bậc quyền hạn thế này của Hướng Đông Nam, những chi tiết này đều hiện rõ trên hồ sơ, thậm chí có cả những suy đoán của một số nhân viên nội bộ điều tra về vụ án này.
Hướng Đông Nam cũng rất nghi ngờ, Đỗ Tu Hải đã nhận tiền!
Nếu như chỉ mắt nhắm mắt mở, hành vi kiểu này của Đỗ Tu Hải không quá nghiêm trọng. Nhân viên phụ trách cơ quan tình báo ở nước ngoài, có rất nhiều quyền hạn tùy cơ đơn phương quyết định. Nhưng vấn đề là tên Mục Hán này cáo mượn oai hùm, đồ buôn lậu quá nhạy cảm, thậm chí một bộ phận đã rơi vào tay thành phần khủng bố chống Trung Hoa. Nếu như suy xét tới cùng, Đỗ Tu Hải không chết cũng phải trả giá đắt.
Nếu như Quan Thành Quân dùng thủ đoạn, Đỗ Tu Hải không cầm cự được nói ra tung tích của số tiền này, hoặc Quan Thành Quân tìm được số tiền này, vậy thì đây sẽ là bằng chứng thép, cho dù Hướng Đông Nam cũng không thể cứu được anh ta.
Làm thế nào đây?
Hướng Đông Nam nhíu mày bắt đầu suy nghĩ đối sách.
Không cứu Đỗ Tu Hải và Mục Hán là không thể, vì trong kế hoạch lần này, Đỗ Tu Hải và Mục Hán có tác dụng vô cùng lớn.
Tiểu Điền đã bị bắt, trong tổ chức Thanh Đồng, ngoài tài xế ra, trong thời gian ngắn sẽ không có đối tượng thích hợp nào giao dịch với Kim Bằng. Theo như kế hoạch ban đầu, tiếp tới sẽ là Đỗ Tu Hải và Mục Hán ra mặt, liên hệ với tài xế, rồi sẽ do tài xế giao dịch với Kim Bằng.
Nhưng bất luận là vì lòng riêng hay là vì kỉ luật bảo mật, Hướng Đông Nam đều tuyệt đối không thể tiết lộ thông tin liên quan tới kế hoạch lần này cho Hình Minh Viễn hoặc Lý Tứ Hải.
Kim Bằng!
Đây là một con cá lớn, mình cho dù mắc nghẹn cũng phải nghĩ cách để nuốt lấy hắn ta, tuyệt đối không thể để đối thủ có một nửa phần cơ hội.
Còn về việc sau khi Hình Minh Viễn biết được mục tiêu của lần này là Kim Bằng sẽ có suy nghĩ gì hay không, Hướng Đông Nam không dám chắc được. Nhưng nếu như Lý Tứ Hải biết được, tuyệt đối sẽ giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, bất chấp mọi giá lao tới.
Đối với vị cấp trên trước đây này, Hướng Đông Nam vừa nhớ tới, trong lòng lại không khỏi chột dạ.
Những khi đêm khuya tĩnh lặng, Hướng Đông Nam cũng từng nghĩ cấp trên phải chắc không hài lòng với biểu hiện một năm vừa qua của Hình Minh Viễn, nếu không sao lại bố trí kế hoạch nhằm vào Kim Bằng lần này cho mình thực hiện?
Cấp trên suy nghĩ tới việc Hình Minh Viễn không biết thông tin cụ thể của Kim Bằng vì thế mới sắp xếp như vậy sao?
Đừng đùa nữa, hiện giờ ai mà không biết
đằng sau lưng Hình Minh Viễn chính là Lý Tứ Hải, Lý Tứ Hải cố chấp thế nào đối với Kim Bằng, người khác không biết, chứ Hướng Đông Nam thì vẫn biết một chút.
Cơ hội chỉ có một lần, mình không nắm bắt được vậy thì cuối cùng chỉ còn lại con đường rút lui ảm đạm mà thôi.
Năm nay mình đã năm mươi bảy tuổi, trong một hai năm này nếu không tiến thêm được một bước nữa, vậy thì chỉ có thể về quê an dưỡng tuổi già, còn không bằng cả Lý Tứ Hải.
Suy nghĩ cả nửa ngày trời, Hướng Đông Nam vẫn quyết định báo cáo việc này lên trên, xem lãnh đạo nói sao.
Mình mở miệng đòi người với Hình Minh Viễn có chút không danh chính ngôn thuận. Nói từ góc độ quản lý thông thường, Đỗ Tu Hải là cấp dưới của Hình Minh Viễn, không tới lượt mình ra mặt giúp anh ta.
Hướng Đông Nam tin rằng cấp trên vì suy nghĩ cho kế hoạch lần này, chắc vẫn sẽ chừa một lối thoát cho Đỗ Tu Hải.
Còn về Mục Hán thì rất khó nói.
Tên khốn này ăn cây táo rào cây sung, là kẻ ăn cháo đá bát điển hình.
…
Phương Thủ Vân ngay lập tức liền biết được Quan Thành Quân dẫn Đỗ Tu Hải và Mục Hán đi, nhưng mắt xích chỗ ông vô cùng bí mật, ngoài văn phòng tối cao ra, không ai biết sự tồn tại của ông, bao gồm cả cấp dưới trực thuộc ông là Hướng Đông Nam, cho tới Tôn Chí An cũng không biết nội dung công việc cụ thể hiện tại ông đang làm.
Vai trò của Đỗ Tu Hải trong kế hoạch lần này tương đối quan trọng, Đỗ Tu Hải thành công hay không cũng đồng nghĩa với kế hoạch lần này có thành công hay không. Vì thế Phương Thủ Vân cũng có chút lo lắng không yên, không biết Đỗ Tu Hải có thể ứng phó được hay không.
Đều là những lão hồ ly ngàn năm, chỉ cần có một chút bất ổn sẽ có thể để lộ sơ hở.
Nhưng những việc cần làm nhất thiết phải làm, Hướng Đông Nam nếu đã báo cáo rồi, ông cũng cần phải có lý do ra tay.
…
“Cái gì… Văn phòng tối cao?” Nghe được tiếng nói của Hình Minh Viễn truyền ra trong điện thoại tuyến riêng, thần sắc Lý Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.
Sao có thể như vậy được chứ? Lý Tứ Hải lẩm bẩm một mình.
“Có gì không thể được, chắng phải sớm đã nghĩ tới rồi sao?” Hình Minh Viễn nói trong điện thoại: “Đơn vị liên quan cao hơn chúng ta một cấp, cũng chỉ có mấy cơ quan đó thôi!”
“Anh hiểu cái cóc khô gì chứ?” Lý Tứ Hải mắng một câu, Hình Minh Viễn ở đầu bên kia nghe xong liền nhíu mày.
Ông không giận vì Lý Tứ Hải mắng mình, hai người có quan hệ qua lại mấy chục năm rồi, ông không tới mức nổi giận vì việc nhỏ nhặt này.
Trong này chắc chắn là vì việc gì đó mà mình chưa nghĩ ra, và còn là rất quan trọng, khiến Lý Tứ Hải nóng giận.
“Trong này có phải có vấn đề gì không?” Hình Minh Viễn hỏi thẳng.
Lý Tứ Hải không trả lời ngay, trầm ngâm mấy giây sau đó mới nói: “Nếu anh rảnh rỗi thì tới chỗ tôi một chuyến!”
Hình Minh Viễn trong lòng giật mình, chỉ nói ra một từ: “Được!”
Đợi Hình Minh Viễn ngắt điện thoại, trong lòng hồi lâu không thể bình tĩnh.
Vì Lý Tứ Hải không nói rõ nguyên nhân cụ thể trong điện thoại nên ông càng kinh ngạc.
Lý Tứ Hải cho rằng điện thoại đường dây riêng không an toàn!
Mình có thân phận gì? Nói thế nào đi nữa cũng là người phụ trách cao nhất của cơ quan an ninh. Người nào có thể nghe lén điện thoại đường dây riêng của mình?
Chỉ cần nảy sinh suy nghĩ này, Hình Minh Viễn liền vã mồ hôi lạnh.
Lý Tứ Hải có phải đã nghĩ ra được điều gì rồi không? Hoặc là ông ta đang nghi ngờ điều gì?
Hình Minh Viễn không thể ngồi yên được, ngay lập tức liên hệ với Triệu Khắc Hùng.