"Vậy thì tốt quá rồi, tôi lập tức thông báo ngay cho người đồng hành của kẻ đáng thương đó!”
Abu vừa lái xe vừa suy nghĩ xem hành động của mình có đúng đắn hay không, anh và Ali bất hạnh là anh em họ, hai người họ từ bé đã lớn lên trong trại tị nạn Palestine ở Gaza, có thể nói là tình cảm vô cùng sâu đậm. Cử hành tang lễ thiêng liêng cho người anh họ bất hạnh đã chết là việc cuối cùng mà họ có thể làm cho người chiến sĩ vinh quang, dẫu rằng người chiến sĩ không thể chết trên chiến trường.
Thế nhưng họ kéo xác về thì lãnh tụ sẽ nói gì? Nếu Ali đáng thương thực sự chết vì virus đáng sợ ấy thì liệu họ có đem cả virus về hay không? Khi bọn họ còn nhỏ thì điều kiện y tế lạc hậu đã khiến bệnh dịch bùng phát rồi truyền nhiễm rất nhiều lần tại trại tị nạn. Bộ dạng đáng sợ của những người chết khiến bọn họ cả đời không thể quên nổi.
Với cảm xúc bất an và nghi hoặc, họ đặt chân lên hành trình quay về công xưởng bí mật của Afghanistan.
“Theo dõi ổn định, hình ảnh rõ nét.” Thượng uý Mira Dalton vận hành máy bay không người lái cách đó mấy nghìn cây số vô cùng cẩn trọng và nhẹ nhàng, tay phải nắm lấy cần thao tác một cách chắc chắn, theo dõi một chiếc xe bán tải với vận tốc không quá 80 cây số mỗi giờ. Nhiệm vụ thông thường như thế này, hầu như tuần nào ông cũng phải làm từ một tới ba lần, chẳng có gì mà lo lắng cả.
Bầu trời đã bị bao phủ bởi màu đen, mặt trăng và những vì sao còn chưa lộ ra, trên con đường gồ ghề đến ngay cả một ánh đèn đường cũng chẳng có, chỉ có ánh sáng đèn pha của chiếc xe bán tải chiếu về phía trước.
Trên thực tế, ở độ cao 2500 mét trên đầu của hai người đi đường thì máy bay đang chậm rãi xoay vòng với tốc độ chưa đầy 200km. Thực chất nó có thể bay xuống thấp hơn nữa, chậm hơn nữa nhưng như vậy thì tiếng động gây ra sẽ rất lớn, xác suất bị phát hiện cũng cao hơn gấp nhiều lần, nên trong nhiệm vụ theo dõi bí mật thì rất hiếm khi làm như vậy.
“Tôi bảo này, mang xác về liệu có phải không ổn lắm không, tôi rất lo là lãnh tụ sẽ tức giận!” Abdul nói.
“Vậy làm thế nào đây? Để cái
xác lại Pakistan hay sao? Nhỡ đâu chó của cục tình báo Pakistan đánh hơi thấy thì há chẳng phải càng gay go hơn hay sao?”
“Ý tôi là nếu virus mà Ali nhiễm phải lây bệnh sang người sống thì làm thế nào?” Abdul nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Đây là vấn đề lớn, chúng ta không cách nào xin chỉ thị của lãnh tụ, vậy… vậy làm thế nào đây?” Abu tuổi tác khá cao hiển nhiên không phải là một người giỏi suy nghĩ.
“Chúng ta lái thêm một đoạn nữa, tìm một sơn động rồi để xác của người anh em họ đáng thương vào đấy rồi đánh dấu. Sau đó chúng ta quay về xin chỉ thị lãnh đạo, nếu có thể thì chúng ta sẽ quay lại đưa xác về!” Bỗng nhiên hai mắt Abdul sáng bừng nói.
“Chủ ý này được đấy!”
“Mấy tên này định làm gì vậy? Bọn họ đã đi ra khỏi đường quốc lộ rồi.” Mira nói với trinh sát quan ở bên cạnh.
“Đi theo, kéo ống kính dài ra.” Trinh sát quan ra mệnh lệnh.
Ống kính hồng ngoại 960mm của kẻ săn mồi phát ra âm thanh “rừ rừ”, bảng điều khiển hiển thị đường nét gọn gàng của chiếc xe bán tải.
Hai bóng dáng màu đen bê một cái túi không ngừng loé lên ánh sáng màu trắng chầm chậm bước vào bên vệ đường, một lúc sau liền biến mất.
“Có góc chết, liệu có thể hạ thấp độ cao một chút được không?” Trinh sát quan hỏi.
“Để tôi thử xem!” Mira đẩy cần điều khiển, kẻ săn mồi xoay vài vòng trên không trung, mỗi vòng lại hạ xuống vài trăm mét.
Khi máy bay không người lái hạ xuống độ cao 600 mét thì bóng dáng lại xuất hiện, cảnh tượng miễn cưỡng nhìn ra được đường nét của hai người họ lần lượt xuất hiện. Bọn họ nhanh chóng lên xe rồi rời khỏi chỗ này, nhưng cái túi phát ra tia sáng hồng ngoại lại hoàn toàn mất dấu vết.
“Bọn họ phát hiện ra rồi sao?” Trinh sát quan hỏi.
“Không thể nào, ở độ cao này thì âm thanh của kẻ săn mồi còn không to bằng xe motor, hôm nay lại không có trăng và sao, kể cả ở độ cao 200 mét thì cũng không thể bị phát hiện ra được.” Mira tự tin nói.