Hai ngày sau, Tống Triều Dương xuất hiện ở Sa Châu Tây Bắc.
“Rầm!” Một tiếng, tài xế đóng cánh cửa xe tải lại, kính cửa sổ được kéo xuống lộ ra khuôn mặt với bộ râu quai nón.
“Tạm biệt nhé, cậu nhóc!” Tài xế vẫy vẫy tay nói với Tống Triều Dương rồi nổ máy chầm chậm lái đi.
Tống Triều Dương cảm kích cười, cậu vẫy tay lại với chiếc xe tải đã nổ máy.
Chẳng biết là trốn tới đây có được gọi là xa hay không, xa hơn chút nữa là ra khỏi biên giới rồi. Tống Triều Dương lại thở dài.
Vừa hay trên đường cậu xuống thị trấn dưới núi thì gặp được chiếc xe chở hàng định tới Thanh Châu này. Tống Triều Dương dựa vào cái mồm dẻo quẹo cùng dăm ba câu nói là lừa được tài xế cho cậu đi nhờ xe.
Có chút tiền này chẳng biết là sẽ sống được mấy ngày đây. Tống Triều Dương vò vò ba tờ tiền trong tay rồi thầm thở dài.
Đây là tiền thù lao mà cậu cực nhọc bốc dỡ hàng hoá nguyên cả đêm ở đây.
Anh hai đúng là cái đồ đểu, lúc chia tay mà cũng chẳng biết đưa cho cậu ít tiền. Đến khi cậu nhớ ra thì chẳng thấy bóng dáng của anh ta đâu nữa rồi.
Nhìn ba trăm tệ trong tay, khuôn mặt Tống Triều Dương lộ vẻ u sầu: chỗ tiền này mà tiêu hết thì còn phải nghĩ cách kiếm tiếp, không biết là cậu có thể làm được cái gì nữa.
Một lũ đểu cáng! Nhìn lòng bàn tay nổi đầy bọng nước, Tống Triều Dương lẩm bẩm trách móc.
Bầu trời dần sáng lên, cái bụng của cậu cũng bắt đầu sôi ùng ục. Trời lớn đất lớn, ăn cơm là chuyện lớn nhất. Tống Triều Dương xoa xoa cái bụng rồi bước về phía trung tâm thành phố dưới ánh nắng sớm mai.
…
Bây giờ là mùa nóng cực điểm giữa tháng bảy, tuy là vào sáng sớm nhưng ánh mặt trời chiếu xuống người lập tức có thể cảm nhận được cái nóng.
Cậu đi bộ gần ba cây số thì tới trung tâm thành phố. Tống Triều Dương tìm một quán ăn nhỏ rồi gọi một món ăn nổi tiếng tại bản địa – mỳ thịt nướng.
Mỳ vừa được bưng lên, Tống Triều Dương liền nếm thử một miếng rồi bất giác chau mày.
Đồ ăn bên ngoài đúng là không hợp khẩu vị.
Thôi bỏ đi, ăn tạm vậy, mỗi cái suất này mà cũng đi mất hai mươi tệ.
Tống Triều Dương vừa cố nhét vào mồm vừa nghĩ: Tiếp theo nên làm như thế nào đây? Kiếm tiền ở đâu bây giờ?
Trên danh nghĩa thì cậu vẫn là một học sinh, cũng chẳng có tài nghệ hay kỹ năng gì cả, cậu có thể làm gì nhỉ? Cậu không thể dựa vào tài nghệ để kiếm cơm thì chỉ đành dựa vào sức lực mà thôi.
Tống Triều Dương vô thức gõ gõ vào phần cơ bắp dưới lớp áo, trong lòng cậu lập tức dấy lên sự tự tin.
Nếu không thì tiếp tục tới kho hàng bê hàng thôi, Tống Triều Dương thầm ra quyết định.
Từ nhỏ cậu đã luyện võ rồi nên tố chất cơ thế không chỉ hơn người bình thường có đôi chút.
Hơn nữa thì tiền lương trả ngay, cậu chẳng cần phải lo mấy hôm nữa không đòi được tiền làm công.
Hạ quyết tâm xong, Tống Triều Dương liền ăn lấy ăn để chỗ mỳ trong đĩa.
Tuy nguyên một ngày không chợp mắt lại còn bê hàng suốt cả đêm nhưng Tống Triều Dương không cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngoài việc quần áo trên người hơi nhăn nhúm và bị bẩn ra thì toàn thân cậu tràn trề sức sống.
Sau khi ra khỏi nhà ăn thì cậu đi về con đường đường cũ rồi lại bước về hướng kho hàng ở ngoại ô phía Tây. Hiện nay là mùa du lịch nên người đi bộ trên phố rất đông.
Sau lưng cậu vang lên tiếng bước chân dồn dập. Tống Triều Dương còn chưa kịp quay đầu lại thì một vóc dáng gầy gò đã va ngay vào lưng cậu.
“Sao đứng chắn hết cả đường thế!”
Giọng nói cao vút chói tai, Tống Triều Dương quay đầu lại xém bị doạ cho giật thót mình: Cô là Bạch Cốt tinh chuyển thế à?
Gầy quá đi mất, ngoại trừ phần ngực có hơi nhô ra thì Tống Triều Dương không nhìn thấy chỗ nào có thịt ở trên người cô gái đứng trước mình, cô ta trông cứ như là da bọc xương vậy.
Hơn nữa làn da còn rất trắng, trắng tới nỗi khiến người ta cảm thấy chói mắt. Nếu người thường nhìn vào thì cô gái này thực ra rất xinh đẹp, đẹp kiểu mảnh mai yếu ớt.
Mái tóc dài đến eo được buộc đuôi ngựa đơn giản, ngũ quan thanh tú, hai bầu ngực cao đầy, vòng eo thon, phần thân dưới cô mặc một chiếc quần short lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Trông ngoại hình chắc cũng chỉ mười tám mười chín tuổi.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp bao giờ à?” Cô gái xoa xoa phần ngực có lẽ bị đau trong lúc va vào Tống Triều Dương rồi tức tối nói với cậu: “Rốt cuộc là
cậu có đi không?”
“Đường to như thế này, nhà cô mở chắc? Chưa thấy ai không biết lý lẽ như cô đâu!” Tống Triều Dương nở nụ cười gian tà. Ánh mắt của cậu bật chế độ tia tử ngoại không chút kiêng nể quan sát cô gái này một lượt từ đầu đến chân.
Ánh mắt của Tống Triều Dương nhìn đến đâu thì như bị điện giật đến đấy, toàn thân cô gái sởn hết cả gai ốc.
“Lưu manh!” Cô gái tức tối nói. Nhưng cái khiến Tống Triều Dương chẳng ngờ đó là cô gái không so đo nữa mà cứ như bị chó đuổi đằng sau vậy, hốt hoảng vòng qua cậu rồi tiếp tục chạy về phía trước.
Nhìn theo bóng dáng cô gái mảnh khảnh kia, Tống Triều Dương chép miệng mấy cái rồi lại tiếp tục bước về phía trước.
Vừa đi chưa được mấy bước chân thì trên đường đã xảy ra một vụ va chạm giao thông nhẹ. Tống Triều Dương hóng chuyện tiện thể liếc về phía nữ tài xế xinh đẹp.
Đang nhìn vào đôi chân dài thon bổ mắt của nữ tài xế thì một tiếng “hứ!” đanh đá vang tới bên tai cậu. Tống Triều Dương ngẩng đầu lên quan sát cô gái trông khá quen mặt đang đứng trước mặt mình.
Mái tóc dài được búi gọn lên, áo phông và chiếc quần short được thay bằng chiếc váy liền với hoạ tiết hoa nhí, trên mặt còn đeo một cái kính râm lớn. Rõ ràng đây chính là cô gái ban nãy va vào cậu. Nếu chẳng phải là gầy như que củi thì đúng là Tống Triều Dương chẳng thể nhận ra được.
Thay quần áo nhanh như vậy cơ à?
Tống Triều Dương nhìn về phía sau cô gái, đằng sau là một trung tâm thương mại quy mô lớn trải khắp cả nước.
Xem ra đúng là người có tiền! Tống Triều Dương cảm thán một tiếng.
Bởi tay cô gái chỉ cầm một cái túi da, chẳng thấy cái túi đựng quần áo đâu nên chỉ có một kết quả mà thôi: Đồ thay ra vứt đi rồi.
Tương phùng là có duyên.
Tống Triều Dương cười với cô gái.
Nhịp tim cô gái đập loạn lên, khuôn mặt liền đỏ ửng.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy cậu trai nào xinh đẹp nhường này.
Cảm thấy bản thân có chút mất thể diện, cô gái lập tức thẹn quá hoá giận. Nhìn thấy khuôn mặt đẹp tới mức lay động lòng người của Tống Triều Dương, cô gái như bị ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: “Đồ đàn bà chết tiệt!”
Ngay lập tức Tống Triều Dương ngẩn ra, cậu không biết mình lại gây sự gì với cô nữa. Nhưng bị người ta nghi ngờ về giới tính thì cậu tuyệt đối sẽ không im lặng. Cậu giơ cánh tay lên để lộ ra phần cơ bắp mạnh mẽ, lại còn vô thức ưỡn ngực ra.
“Đồ lưu manh thối tha, tên biến thái chết tiệt!” Cô gái hận một nỗi không thể đập cả cái túi xách của mình vào mặt Tống Triều Dương. Cô hận tới suýt chút nữa đã nghiến nát cả răng.
Bây giờ cô sợ nhất là gây sự chú ý và mất thời gian, thế nên cô gái gắng nén cơn giận lại rồi vung vẩy quay người bước về phía trước tựa như cành liễu khẽ phất phơ trong gió vậy.
“Mới thế mà đã không chịu nổi, ra vẻ nữ hán tử gì chứ?” Tống Triều Dương lắc lắc đầu, hai tay khoanh lại rồi thong thả bước đi.
Bước chân của cô gái rất nhanh, hơn nữa còn không ngừng ngoái đầu lại phía sau, trông cô có vẻ rất vội vàng, lại giống như là đang trốn ai đó vậy. Nhưng dòng người trên phố càng lúc càng đông, cô chẳng thể nào mà đi nhanh được. Khoảng cách giữa hai người họ cách nhau không xa, trông dáng vẻ vừa sốt sắng vừa hoảng hốt của cô gái, Tống Triều Dương thầm chế giễu: Có giỏi thì cô bay qua xem nào!