Điệp Viên Kỳ Quái

Cứu người đẹp


trước sau

Lúc này, một người đàn ông gầy gò đã kề sát sau lưng cô gái. Khi anh ta hơi quay mặt về phía sau thì bị Tống Triều Dương nhìn thấy khuôn mặt: mũi khoằm, hốc mắt sâu, điển hình không phải khuôn mặt người Hán. Khi nhìn thấy người đàn ông gầy gò lấy con dao nhỏ dài bằng ngón trỏ ra từ trong túi quần thì Tống Triều Dương liền biết hắn muốn làm gì.

Người đàn ông nhanh chóng dùng con dao nhỏ rạch một đường dưới đáy túi xách của cô gái, nhưng cái túi da lại chắc chắn đến lạ thường, chỉ rạch ra vết cắt chứ không xuyên thủng.

Nhận thức được sự kỳ lạ ở phía sau, cô gái quay đầu lại nhìn, sững sờ một hồi rồi nhanh chóng phản ứng lại, hét lên: Tên trộm!

Người đàn ông gầy gò như người ngoài cuộc, tay trái xoa nhẹ cái mũi cao, xoay vài vòng con dao trong tay phải giống như xoay bút vậy, nói bằng giọng rất gượng gạo: “Nha đầu, không có chứng cứ thì đừng có nói bậy, sẽ chịu thiệt đó!”

Người đi đường vốn dĩ đã nhiều, ngay lập tức bao vây thành một cụm đứng đó xem, thỉnh thoảng chỉ trỏ.

“Dám uy hiếp bà đây à?” Cô gái đột nhiên chạy nhanh tới, cầm túi lên đập vào đầu và mặt người đàn ông: “Cho mày trộm, cho mày trộm! Không biết túi của bà đây là hàng Louis Vuitton sao?”

Đám người đứng nhìn đều há hốc mồm, không dám tin cô gái thoạt nhìn ốm yếu hóa thân thành bạo chúa. Chỉ cần là du khách từng đến Tây Cương đều biết ý thức pháp luật của người dân tộc tương đối kém, toàn xử sự theo bản năng, hở tí không vừa lòng liền giở trò đao búa. Rõ ràng nhìn thấy trong tay tên trộm cầm dao, còn dám phản kháng, người bình thường chắc chắn không làm được chuyện này.

“Con mẹ mày!” Cô gái trông có vẻ ốm, nhưng sức lực không nhỏ, tên trộm hứng trọn mấy cú đánh, bị đánh đến nỗi váng đầu hoa mắt, cuối cùng thẹn quá hóa giận cầm dao đâm cô gái.

“A...” Cô gái sợ hãi kêu lên, dùng túi che ở trước người theo bản năng, dao găm đâm xuyên túi da và rạch một lỗ lớn, điện thoại bóp tiền bên trong đều rớt ra hết.

“Đoàng...” Đám người đứng xem nhìn thấy tên trộm cầm dao hành hung liền chạy về phía sau.

Tên trộm lại cầm dao đâm về phía cô gái, cô gái sợ hãi kêu lên, sợ đến nhắm tịt mắt lại, mặt mũi tái nhợt trong đầu trống rỗng. Du khách xung quanh cũng kêu lên, đám người đứng xem ngay lập tức lùi ra xa bảy tám mét. Những người nhát gan nhắm chặt mắt lại hoặc là quay đầu đi. Ai cũng suy nghĩ cô gái này e rằng lành ít dữ nhiều.

Khi dao găm sắp đâm vào ngực cô gái, một bàn tay thon dài cầm lấy cổ tay của tên trộm.

Người đi đường đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng cho người đạo sĩ đẹp trai này.

Không cảm nhận được nỗi đau như trong tưởng tượng, cô gái run lập cập dùng đôi tay sờ khắp người, không có hiện tượng chảy máu mới dè dặt mở mắt ra.

Vẫn là khuôn mặt đẹp trai đó, vẫn là nụ cười xấu xa đó, nhưng Trần An Nguyệt cảm thấy, đây tuyệt đối là nụ cười thân thiết nhất, ấm áp nhất mà mình từng thấy trên đời.

Cánh tay cầm dao găm bị Tống Triều Dương nắm chặt trong bàn tay, bẻ nhẹ một cái, tên trộm rên lên một tiếng, dao găm trong tay rơi xuống đất vang ra tiếng leng keng. Lòng bàn tay Tống Triều Dương trượt một cái, bẻ ngón trỏ và ngón giữa của tên trộm và hơi dùng lực một chút liền nghe thấy tiếng rắc rắc, hai ngón tay của tên trộm trực tiếp dán trên mu bàn tay, rõ ràng đã bị gãy từ gốc.

“A...%[email protected]*#[email protected]#...” Tên trộm đau đến nằm co rút trên đất, ôm lấy tay phải hét lên. Đa số người đều tưởng tên trộm đang chửi người, nhưng Tống Triều Dương lại nghe rất rõ, tên trộm đang gọi người trợ giúp. Loại trộm này, đa số đều thuộc về một băng đảng, thường thì ba bốn người một nhóm, có người phụ trách ra tay, có người phụ trách yểm hộ, cũng có người phụ trách phi tang vật chứng, không có trợ giúp mới là lạ.

Lại có thêm hai người đàn ông với khuôn mặt dân tộc xông vào từ bên ngoài đám đông, trên tay đều cầm đao, một người cầm dao gào lên đâm vào ngực của
Tống Triều Dương, tay Tống Triều Dương nhanh như chớp, như móng vuốt đại bàng cầm lấy vai của đối phương, người còn lại vẫn chưa lại gần Tống Triều Dương thì cậu đã vung mạnh chân đá ngang, trực tiếp đá người đàn ông còn lại rời khỏi mặt đất, bay ra xa năm sáu mét.

Sau đó đem người đàn ông nhấc lên xoay vòng, người đàn ông đau đến gào thét lên, cơ thể không tự chủ được khom người về phía trước, Tống Triều Dương cong chân nâng gối, đầu gối đập vào mặt người đàn ông, hắn bỗng chốc cảm thấy trên mặt mình như đang mở tiệm bán gia vị, vị chua mặn đắng ngọt tất cả đều xuất hiện, Tống Triều Dương vừa buông tay, đối phương liền ngã xuống đất, bụm mặt lăn lộn.

“Cẩn thận...” Trong đám đông không biết ai hô lên một tiếng, lúc này đồng bọn thứ tư của tên trộm cầm một con dao găm, lặng lẽ luồn ra sau lưng Tống Triều Dương, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn, dốc sức xông đến đâm vào sau lưng Tống Triều Dương. Đám đông lập tức phát ra tiếng kêu hoảng sợ.

Tống Triều Dương nghe thấy động tĩnh ở sau lưng, ngay cả đầu cũng không quay lại, nghiêng người về phía trước tránh khỏi dao găm của đồng bọn tên trộm, sau đó chân phải đá ngược, chuẩn xác đá vào nửa thân dưới của hắn.

“A...” Một tiếng kêu quái dị phát ra từ miệng của đồng bọn tên trộm, nghe như con gà trống đang gáy mà bị bóp cổ lại, sau đó lại có tiếng leng keng, đồng bọn tên trộm buông dao găm ra, hai tay bụm lại đũng quần ngã xuống đất kêu đau.

“Xì!” Hiện trường bất kể già hay trẻ, miễn là đàn ông đều kẹp chặt đôi chân lại theo bản năng.

Cảnh tượng có vẻ thảm khốc, nhưng Tống Triều Dương biết mình ra tay có chừng mực, những người này đều chỉ bị thương ngoài da, không gây ra tổn hại đáng kể. Có thể nghe được tiếng rên của vài người vẫn tràn trề trung khí.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, Tống Triều Dương không phát hiện những đồng bọn khác của tên trộm. Sau đó bước đến trước mặt cô gái đang ngồi dưới đất, đưa tay phải ra.

Nhanh như chớp, cảnh này chỉ diễn ra trong vòng hai phút ngắn ngủi, não Trần An Nguyệt vẫn đang trong trạng thái đứng máy. Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng chấn động như vậy, huống chi là tự mình trải nghiệm, thiếu chút nữa là mất mạng.

Không phải bị dọa sợ rồi chứ! Tống Triều Dương xòe tay ra, quơ qua quơ lại trước mắt cô gái. Nhìn bộ dạng đờ đẫn của cô gái, chảy nước miếng nữa thì có thể đưa vào bệnh viện tâm thần rồi đó.

“Này!”

Tống Triều Dương quát một tiếng, như chiêng khua buổi sáng sớm, gõ mạnh vào nơi sâu thẩm của đại não cô gái, tức thì làm Trần An Nguyệt tỉnh lại.

Nhìn thấy nụ cười khiến người khác ấm áp, Trần An Nguyệt cảm thấy an tâm hơn hẳn. Nắm lấy tay Tống Triều Dương đứng lên, nhìn đám đông đang vây quanh liền làm cô nghĩ đến hoàn cảnh lúc này của mình.

Trần An Nguyệt nắm lấy tay Tống Triều Dương không buông, bàn tay ấm áp mà còn mịn màng khiến cô cảm thấy an tâm, nỗi sợ hãi trong lòng đã giảm đi một nửa.

“Chúng ta mau đi đi!” Trần An Nguyệt nôn nóng nói. Vả lại thỉnh thoảng nhìn về phía đám đông, như đang sợ gặp phải người nào đó.

Chúng ta? Tống Triều Dương hơi do dự, nhưng thấy cô quá sợ hãi, bộ dạng đáng thương, cuối cùng cũng không phản đối.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện