Sao mà bà không biết rằng Trần An Nguyệt vì bị bệnh tật giày vò nên mới mất đi niềm tin cơ chứ.
“Vâng!” Trần An Nguyệt ngẩng đầu lên gạt nước mắt rồi gật đầu.
Mẹ của Trần An Nguyệt chất đấy!
Tống Triều Dương vừa vận khí giả bộ khuôn mặt thê thảm, vừa âm thầm quan sát Trần Hữu Dung.
“Cảm ơn cậu nhóc này nhé!” Trần Hữu Dung hơi khom người nói.
Hey, người phụ nữ này cũng biết điều đấy! Tống Triều Dương cảm thán.
Tống Triều Dương vất vả rặn ra một nụ cười, lúc này cậu đang diễn trạng thái thương tích trầm trọng, khí huyết suy nhược.
Nhìn khuôn mặt của Tống Triều Dương lại tái mét, Trần An Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ. Ban nãy chẳng phải đã ổn rồi sao, sao bây giờ lại biến đổi như kịch đổi mặt Tứ Xuyên(1) vậy.
(1) Kịch đổi mặt Tứ Xuyên là một loại hình nghệ thuật sân khấu của Tứ Xuyên, Trung Quốc, trong đó nghệ sĩ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả.
Cô biết mẹ mình là người rất có quy tắc, cô sợ Tống Triều Dương để lại ấn tượng xấu với Trần Hữu Dung nên vội giải thích: “Nếu không phải Tống Triều Dương trong lúc nguy cấp ra tay cứu giúp thì con dao này đã đâm vào ngực con rồi, bác sĩ nói là cậu ấy mất máu quá nhiều, không ngồi dậy được…” Nói rồi, nước mắt của cô lại tuôn ra.
Hử? Sao cậu nhớ là dao đấy định đâm vào bụng nhỉ?
Tống Triều Dương nhìn Trần An Nguyệt rồi thầm giơ ngón tay cái lên like cho cô.
Trần Hữu Dung nghe xong mà giật thót tim, tuy bà biết tình cảnh của con gái mình khi đó rất nguy hiểm nhưng lại chẳng ngờ là nguy hiểm đến thế.
Lần này bà không hành lễ nữa mà thần sắc vô cùng trịnh trọng nói: “Đại ân của cậu tôi không biết nói gì để cảm ơn!”
Bà cứ đưa cái gì thực tế đi!
Tống Triều Dương sốt sắng nghĩ thầm.
Nhưng bên kia không nói gì thì cậu cũng chẳng thể mở miệng trực tiếp đòi. Tống Triều Dương tự nhận mình mặt dày nhưng vẫn không làm ra cái chuyện đó được.
Trần Hữu Dung nhìn ngắm xung quanh quan sát một lượt phòng bệnh.
Bởi Tống Triều Dương là đương sự có liên quan tới vụ án nên cảnh sát sắp xếp cho cậu ở phòng đơn. Kể cả như vậy nhưng trong mắt Trần Hữu Dung thì căn phòng này vẫn quá lụp xụp. Bà khẽ nói mấy câu vào tai Tô Hồng đứng bên cạnh, Tô Hồng lập tức quay người đi khỏi phòng bệnh.
Chưa đầy hai phút sau, một người đàn ông trung niên mặc vest đeo kính chạy vào trong phòng bệnh.
Viện trưởng Lâm lau những giọt mồ hôi trên trán rồi nhìn những người trong phòng bệnh, ông vừa nhìn vào đã thấy khí thế lớn mạnh của Trần Hữu Dung nên dè dặt tiến gần hơi khom lưng nói: “Chào lãnh đạo, xin hỏi bà có chỉ thị gì ạ?”
Ông cũng chẳng biết đối phương có lai lịch thế nào, ông nhận được điện thoại trực tiếp từ lãnh đạo của lãnh đạo xuống bảo ông cẩn thận tiếp đón.
Đến ngay cả lãnh đạo của lãnh đạo mà còn có ngữ khí cẩn trọng như vậy thì Viện trưởng Lâm chẳng cần đoán cũng biết đối phương ở tầm cỡ nào.
Trần Hữu Dung nở một nụ cười nhẹ: “Phiền ngài tìm một căn phòng tốt hơn cho anh Tống đây!”
Từ cậu nhóc được thăng cấp lên thành anh, Tống Triều Dương cảm thấy hài lòng lắm.
Xem ra lãnh đạo không hài lòng với điều kiện của bệnh viện! Những giọt mồ hôi ban nãy vừa được lau đi lúc này đã lại túa ra trên trán của Viện trưởng Lâm, ông lập tức nói: “Được, được, tôi sẽ đi làm ngay!”
Viện trưởng vừa mở lời, hiệu suất của bệnh viện liền nhanh đến mức khiến người ta phải há hốc miệng. Chưa đầy năm phút sau, Tống Triều Dương đã được chuyển tới phòng bệnh cao cấp.
Căn phòng rất lớn, bày biện cũng vô cùng xa hoa, thiết bị bên trong đều đầy đủ, cũng phải ngang ngửa với phòng vip ở khách sạn năm sao.
“Dì khách khí quá!” Tống Triều Dương làm bộ làm tịch nói.
“So với ơn cứu mạng thì chút nhỏ nhặt này có sá gì!” Trần Hữu Dung nở nụ cười hoà nhã.
Đưa cho tám hay mười vạn tệ là được rồi, đừng có chỉ nói trên miệng như thế.
Nỗi mong mỏi của mình không được như ý muốn, Tống Triều Dương đang đói rách trong lòng sốt sắng như lửa đốt.
Không thấy Viện trưởng ở cái bệnh viện to như thế này đứng trước mặt Trần Hữu Dung còn chẳng dám thể hiện sao. Cậu mà bỏ qua cơ hội tốt này thì đúng là chỉ đành đi bê gạch để kiểm tiền lộ phí thôi.
…
Tại cục Công an Thanh Châu, Sở trưởng Hà vừa quay về văn phòng, ông bảo cấp dưới chỉnh lý lại tài liệu của vụ án xảy ra trên phố đi bộ để chuẩn bị bàn giao cho ban ngành khác.
Chỉ cần không liên quan
tới an ninh chống khủng bố thì ban ngành chống khủng bố sẽ không phân tán tinh lực cho những vụ án hình sự như thế này.
Vừa ngồi xuống bàn làm việc thì điện thoại trong túi ông liền kêu tít tít mấy tiếng. Đây là kênh thông tin cảnh sát, chỉ khi xảy ra những vụ án nghiêm trọng thì mới phát ra cảnh báo.
Sở trưởng Hà nhanh chóng lấy điện thoại mở tin nhắn ra xem, ông nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trên màn hình mà kinh ngạc.
Cánh cửa phòng làm việc bị mở ra, viên cảnh sát vừa xuất hiện với ông ở hiện trường liền xông vào, tay anh ta cầm điện thoại đưa tới trước mặt Sở trưởng Hà, sự vui sướng trên khuôn mặt không tài nào nén xuống được.
“Sở trưởng, ngài xem này…”
“Gọi thêm cả đám Tiểu Tôn vào đây, chúng ta đi một chuyến!” Sở trưởng Hà không chút biểu cảm nói.
Người mà Sở trưởng Hà nói đến là mấy viên cảnh sát ban nãy tới hiện trường ở phố đi bộ.
Nghe thấy lãnh đạo ân cần với cấp dưới như vậy, sự kính nể với Sở trưởng Hà tăng hẳn lên.
“Rõ!” Cấp dưới hành lễ.
“Chú ý bảo mật, đừng có kèn trống khoa trương!” Sở trưởng Hà lại dặn dò.
Chưa đầy ba phút sau, Sở trưởng Hà đã đưa tám chín cảnh sát lên chiếc xe cảnh sát thương vụ, nhanh chóng lái tới bệnh viện.
Một đám người xồng xộc vào tầng lầu mà Tống Triều Dương nằm, Sở trưởng Hà khẽ giọng bố trí một lượt bảo mấy người còn lại canh ở các lối đi còn mình đưa theo hai người vào phòng bệnh.
Tống Triều Dương thoải mái ngồi ngả trên giường, cậu dùng cái tay không bị thương cầm lấy chiếc điện thoại mới mà Trần Hữu Dung trước khi đi đưa cho Trần An Nguyệt để xem tin tức, Trần An Nguyệt ngồi cạnh giường của Tống Triều Dương gọt táo. Tô Thanh rảnh rỗi đứng ở cửa sổ nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài.
Căn phòng cao cấp mà Tống Triều Dương đang ở lúc này ở tầng hai tám.
Sở trưởng Hà thong thả đưa theo hai thủ hạ mà ông lựa chọn kỹ càng đi vào phòng bệnh. Khoảnh khắc vừa đi vào ông nhanh chóng quan sát tình hình trong phòng.
Rất tốt, điều kiện bắt giữ đã chín muồi.
Sở trưởng Hà nở một nụ cười bước tới trước giường bệnh rồi nhiệt tình đưa cánh tay phải ra: “Người anh em, thật sự vô cùng cảm ơn cậu, chẳng ngờ là trong đám người này lại có hai tên tội phạm giết người đang lẩn trốn…”
Đây là lời thoại đã tính sẵn từ ban sáng, mục đích là để Tống Triều Dương phân tâm.
Tống Triều Dương ngây ra, cậu chẳng ngờ là mình lại có thể giúp được cục Công an bắt được tội phạm bỏ trốn, cậu vô thức bắt tay với đội trưởng Hà. Về cơ bản là cậu chẳng hề chú ý đến việc có một cảnh sát khác đã di chuyển tới bên kia của giường bệnh.
Cánh tay phải vừa bắt tay Tống Triều Dương, đội trưởng Hà đột nhiên dùng sức bẻ tay cậu lại rồi tay trái nhanh như cắt lấy ra một cái còng tay nhanh chóng còng tay phải của Tống Triều Dương vào thanh sắt đầu giường.
Động tác của cảnh sát đứng bên trái cũng vô cùng nhanh nhẹn, dường như đồng thời anh ta còng luôn cả tay trái của Tống Triều Dương lại.
Tống Triều Dương còn chưa kịp phản ứng thì hai cảnh sát đã đột ngột bổ nhào vào người cậu ấn chặt cậu xuống giường.
Trong đầu Tống Triều Dương “boong!” một tiếng, cả người ngây ra.
Trông thấy Tống Triều Dương phản ứng không kịch liệt như trong tưởng tượng, Sở trưởng Hà thầm thở phào nhẹ nhõm.
Các cảnh sát khác ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền lập tức xông vào.