Xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!
Nhất định là một trong số tên trộm đó bị thương quá nặng, xảy ra án mạng rồi.
Nếu không cảnh sát sẽ không dàn trận lớn như vậy.
Mới bao lâu đâu chứ, từ một anh hùng dám làm việc nghĩa đã trở thành một kẻ giết người!
Tống Triều Dương dần nản lòng.
Nhưng không đúng, cùng lắm là gãy xương, sẽ không có vết thương chí mạng mới đúng.
“Các người làm gì... Làm gì, tại sao lại bắt anh ta...” Trần An Nguyệt muốn nhào lên nhưng bị một cảnh sát chặn lại ở bên ngoài.
Tô Thanh bảo vệ Trần An Nguyệt, lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn Tống Triều Dương đang bị một đám cảnh sát vây lại ở giữa.
Với cục diện bây giờ của cảnh sát hoàn toàn là tư thế truy bắt kẻ giết người cực kỳ hung ác.
Đang lúc Tống Triều Dương nghi ngờ, Sở trưởng Hà lấy điện thoại ra và lật lại lệnh truy nã.
“Tống Triều Dương, cậu phạm tội rồi!” Sở trưởng Hà giơ điện thoại lên trước mặt Tống Triều Dương.
Trên màn hình là hình của Tống Triều Dương, còn có hình của chứng minh nhân dân và thẻ đạo sĩ.
Tống Triều Dương, nam, 18 tuổi. Người thành phố thuộc tỉnh Ký, vào... các cơ quan công an vui lòng dốc sức hỗ trợ, nếu phát hiện có manh mối liên quan và người có đặc điểm phù hợp, vui lòng lập tức bắt giữ.
Nếu phát hiện manh mối vui lòng báo cảnh sát ngay lập tức, đối với người tố giác phát hiện manh mối, các đơn vị hoặc cá nhân có công hỗ trợ truy bắt, cơ quan công an sẽ trao phần thưởng hai trăm ngàn nhân dân tệ.
Ký tên là cục Hình sự bộ Công an.
Thấy tiêu đề ở trên là tám chữ phóng to màu đen “Lệnh truy nã cấp A của bộ Công an”, sau đó nhìn vào số tiền thưởng hai trăm ngàn ở dưới, Tống Triều Dương xém chút phun máu.
Cho dù là truy nã, cũng phải có tội danh xác định chứ, cho dù không muốn nói cũng không cần nhiều dấu chấm lửng như vậy. Nếu lệnh truy nã không thực sự do cảnh sát lấy ra, dán trên đường lớn chắc chắn bị tưởng là giả.
Ai đã làm ra chuyện này? Sao lại đầy ý chế giễu như vậy, như đang nói ông đây muốn bắt thì bắt, vốn không cần tìm lý do.
Tống Triều Dương đầy nghi ngờ.
Ngay cả khi Sở trưởng Hà lần đầu tiên nhìn thấy lệnh truy nã này cũng ngạc nhiên bởi nội dung trong đó.
Dù sao Sở trưởng Hà đã làm cảnh sát hơn hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này.
Những cảnh sát còn lại nhìn Tống Triều Dương đang bị trói trên giường bệnh, giống như tội phạm đang được cải tạo bị giam giữ mười hoặc tám năm nhìn thấy người đẹp không mặc áo vậy, trong mắt tỏa ra vẻ hung tợn đáng sợ.
Đây là lệnh truy nã cấp A cấp Bộ, mặc kệ cậu ta phạm tội gì, nói chung chắc chắn không nhỏ. Nếu không sao lại treo giải thưởng hai trăm ngàn được?
Cảnh sát tận tay bắt được tội phạm, nâng thêm một cấp cũng không thành vấn đề. Càng không cần nói sau này còn có nhiều lợi ích và khen thưởng hơn. Phần thưởng hai trăm ngàn so với điều đó quả thật không đáng kể.
Tống Triều Dương tức đến nghiến răng. Đây chắc chắn không phải là do bộ chính quy viết, ít nhất không phải là bộ Công an hoặc là ban an ninh quốc gia. Càng nhìn càng thấy lệnh truy nã này giống trò đùa hơn.
“Sếp à, hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm...”
Trong lòng Tống Triều Dương âm thầm chửi rủa, trên mặt lại ráng nở nụ cười.
“Có phải hiểu lầm hay không, đợi về rồi hẵng nói!” Sở trưởng Hà nghiêm mặt, bảo thuộc hạ đeo luôn cái còng chân cho Tống Triều Dương.
Còn chưa trốn được bốn mươi tám giờ nữa, kết quả lại bị bắt về. Tống Triều Dương giống như quả bóng bị đâm thủng, ngay lập tức xịu xuống. Cả người không có tinh thần gì cả, uể oải nằm dài trên giường, mặc cho cảnh sát sắp đặt.
“Anh ta đã phạm tội gì, các người dựa vào gì mà bắt anh ta?” Trần An Nguyệt tức giận hỏi.
Trước khi đến, cấp trên đã nhắc với ông, khi gặp Trần Hữu Dung và Trần An Nguyệt thì khách sáo một chút. Tuy cấp trên không nói rõ, nhưng Sở trưởng Hà có thể nhận ra: Bối cảnh của những người này không đơn giản.
“Xin đừng cản trở cảnh sát làm việc!” Sở trưởng Hà nói với giọng điệu đang làm việc công, đưa lệnh truy nã đến trước mặt Trần An Nguyệt để cô nhìn cho rõ.
“Sao có thể như vậy được?” Trần An
Nguyệt đọc lệnh truy nã với số chữ không nhiều từ đầu đến cuối hai lần vẫn không tin được mà hỏi.
“Tên trộm nhỏ, cậu đã ăn cắp gì rồi, dàn trận lớn như vậy?” Tô Thanh đọc xong lệnh truy nã, trợn tròn mắt, cực kỳ kinh ngạc hỏi.
Ngay cả Sở trưởng Hà cũng mong chờ mà nhìn vào Tống Triều Dương. Họ cũng rất muốn biết, rốt cuộc Tống Triều Dương đã ăn cắp thứ gì, có thể để bộ Công an ban hành lệnh truy nã cấp A.
Tống Triều Dương tức đến nghiến răng.
Tống Triều Dương như bị lấy hết xương trong người, mềm như bùn, bị hai cảnh sát đưa lên khỏi giường bước ra ngoài.
“Làm sao đây... Làm sao đây?” Trơ mắt nhìn cảnh sát mang Tống Triều Dương đi, Trần An Nguyệt nóng lòng đến ứa đầy nước mắt.
“Tiểu thư, cho dù cậu ta từng cứu cô cũng không thoát khỏi sự thật rằng cậu ta là tội phạm truy nã!” Tô Thanh thờ ơ nói.
Không biết tại sao, Tô Thanh cứ không ưa Tống Triều Dương.
“Không được, tôi phải nghĩ cách cứu anh ta!” Trần An Nguyệt cầm điện thoại lên gọi cho Trần Hữu Dung.
...
Cách máy bay cất cánh còn nửa tiếng, Trần Hữu Dung thông qua quan hệ, trực tiếp lái chiếc xe hơi vào đường băng sân bay.
Trong nhà ga sân bay vang ra tiếng phát thanh chuyến bay từ Kinh Thành đến Thanh Châu sắp cất cánh. Trần Hữu Dung sửa sang lại mái tóc bị gió thổi bay, trên mặt tỏ ra vẻ mong chờ.
Đón được khách hàng, khi chiếc xe sắp đi vào thành phố, Trần Hữu Dung nhận được cuộc gọi của Trần An Nguyệt.
“Mẹ, mẹ mau cứu anh Tống, anh ta bị cảnh sát bắt đi rồi!” Trần An Nguyệt hoảng sợ nói.
...
Trần Hữu Dung vốn cho rằng mình ra mặt cho dù không xóa bỏ được tội lỗi của Tống Triều Dương cũng chắc chắn có thể giúp được chút ít, nhưng không ngờ sau khi đến cục Công an mới biết suy nghĩ mình hơi đơn giản.
Người tiếp đãi Trần Hữu Dung là người đứng đầu của hệ thống chính trị và pháp luật Thanh Châu. Nói chuyện rất khách sáo, cũng rất uyển chuyển, có ý là vụ án của Tống Triều Dương do bộ Công an quản lý, bây giờ chỉ trùng hợp được cảnh sát Thanh Châu bắt giữ mà thôi. Họ không có bất cứ quyền nào tham dự vào vụ án.
Cho dù Trần Hữu Dung giỏi giang đến mấy cũng không thể ảnh hưởng đến bộ Công an. Trong tình thế bất lực, bà đưa ra yêu cầu muốn gặp Tống Triều Dương.
Trong phạm vi quyền hạn của mình, có thể châm chước thì nhất định sẽ châm chước, đối phương đồng ý yêu cầu của Trần Hữu Dung.
Sau khi bị bắt, Tống Triều Dương luôn tỏ ra chán đời, cảnh sát không yên tâm nên đã giam cậu ta vào phòng giam đặc biệt, đồng thời trên mặt đất và mái nhà, sáu mặt tường đều được xử lý đặc biệt, cũng không có cách nào tự tử.
Bất cứ ai hỏi, cậu cũng không nói một chữ khiến cảnh sát tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu đây là tội phạm bình thường nhất định sẽ cho cậu ta nếm mùi tại sao bông hoa lại đỏ như vậy. Nhưng sau khi phía cảnh sát Thanh Châu báo cáo tin tức bắt được Tống Triều Dương, cấp trên đã truyền đặt một mệnh lệnh kỳ lạ: Ngoại trừ sự tự do ra, tất cả những yêu cầu trong phạm vi bình thường hợp lý khác, miễn là Tống Triều Dương đưa ra đều phải cố gắng thỏa mãn. Những chuyện khác đợi chỉ thị mới nhất.
Đây là tội phạm hay là ông nội đây?